ĐÔNG HÀ - Trang 55

tiên hiện ra hỏi “Tại sao con khóc?”. Mà để cho tâm hồn được một chút
bình an. Chỉ có cách đó để chống chọi với hoàn cảnh mà thôi. Đông Hà rời
bàn học, đến thắp một nén nhang trên bàn thờ Phật. Khói hương tỏa ra
trong không gian lặng như tờ. Đông Hà không biết phải cầu nguyện những
gì, đứng sững ở đó và chưa bao giờ thấy cô đơn như lúc nầy.

- Đông Hà! Cháu học khuya vậy sao?
Tiếng của dì Niệm. Giọng nói êm ả như giọng của bà tiên trong giấc mộng
hứa giúp đỡ Đông Hà. Đông Hà quay lại và gặp đôi mắt của dì Niệm long
lanh sáng. Một gương mặt nhỏ nhắn, hiền từ, không che giấu được rằng
ngày xưa đã có một thời dì làm mê mệt các cậu trai trường tỉnh. Vẻ nhân ái
thuần khiết của dì có thể khiến kẻ đối diện dù đang đau khổ tuyệt vọng
cũng tìm được một chút an tâm. Tại sao dì không phải là mẹ ruột của ta?
Tại sao dưới mái nhà cô quạnh của ba, dì không hiện diện như một bà tiên
hạnh phúc?
- Cháu vẫn thức khuya như vậy. Dì chưa ngủ sao ạ?
- Chưa.
- Cháu tưởng dì và mợ cháu đã ngủ say.
Dì Niệm ngồi xuống ghế, thở ra:
- Mợ Phong đã ngủ rồi. Dì thao thức mãi, thấy có đèn sáng, biết cháu
còn thức nên dì ra nói chuyện với cháu.
Đông Hà ngồi xuống chiếc ghế đối diện với dì Niệm, buồn bã nói:
- Cháu vừa mới ngủ quên ở ngoài nầy.
- Như vậy cháu nên đi ngủ sớm, sáng cháu dậy sớm học bài, trí óc sẽ
minh mẫn hơn.
Đông Hà cúi đầu:
- Cháu khổ sở quá dì ơi!
Dì Niệm trố mắt, hỏi:
- Có chuyện gì? Sao vậy Đông Hà?
- Ba cháu…
- Thế nào?
Đông Hà nghẹn lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.