ĐÔNG HÀ - Trang 63

Diễm Phúc gật đầu:
- Tao vẫn giữ kín cho mi.
- Mi biết đó, tao rất mong tất cả các bạn biết mặt ba tao. Nhưng phải
có dịp mới nói được. Tự nhiên mà tao hay mi khai thì cũng vô lý.
- Dĩ nhiên.
- Chuyện đó không quan trọng. Với tao, hiện giờ tao đang nhức đầu vì
một chuyện… Mà thôi, mi có biết cũng không ích lợi gì. Không ai cứu vãn
được gì hết.
Diễm Phúc ngạc nhiên:
- Sao vậy? Chuyện gì ghê gớm vậy?
- Không có gì ghê gớm, nhưng tao linh cảm là nó đang đến. Tao phải
làm gì đây? Trời ơi!...
Rồi Đông Hà ôm đầu. Trước mặt, những bóng trắng chập chờn, quay
cuồng. Trên cỏ xanh đã lốm đốm những cánh hoa Phượng đầu mùa hè rụng
rơi, đỏ tươi như mầu máu. Kể cả những gì nên thơ nhất giờ đây đối với
Đông Hà cũng thành những hình ảnh hãi hùng.
Giọng Diễm Phúc êm êm:
- Đông Hà ! Ba mi làm sao hở?
Đông Hà dụi mắt, cố xua đuổi những hình ảnh hắc ám trong đầu, rồi nói:
- Thôi, nói chuyện khác đi, Diễm Phúc.
- Chuyện khác hở? À… à, Đơn hỏi thăm mi hoài.
- Tao mới gặp Đơn hồi sáng sớm.
- Mấy ngày mi ốm, Đơn rủ tao đến thăm mi. Nhưng tao lại sợ là mi đi
thăm bác, nên tao nói thôi. Ai dè mi ốm thật.
- Đơn có nói gì nữa?
- Nói gì à? Có hỏi nhiều lắm.
- Chuyện gì?
- Hỏi… có phải mi quen người khác không?
Đông Hà giật mình:
- Chết! Rồi… mi trả lời sao?
Diễm Phúc cười:
- Tao nói ừ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.