ĐÔNG HÀ - Trang 76

lại tiếp tục ngủ ngon. Đông Hà nghe một nỗi gì làm cho mình muốn khóc.
Đây có phải là gia đình ở căn nhà đầu Khu Tê Liệt không? Căn nhà mà mỗi
khi Đông Hà đi ngang đều nghe tiếng trẻ khóc và tiếng ru con vỗ về. Hạnh
phúc đó! Nhỏ nhoi mà sao quý báu quá! Chỉ có người ngoài mới nhìn thấy,
hay chính người ta cũng đã cảm thấy rồi? Tại sao ba không được hưởng
một hạnh phúc như vậy? Tại sao mẹ không giống người đàn bà kia, ở lại
bên chồng với một sự chung thủy tuyệt vời? Trong căn phòng của ba,
những năm tháng bình thản trôi qua và ba cảm nhận đã mòn mỏi về thân
phận. Thân phận dán ba xuống chiếc giường ngục tù và mỗi lần nghe tiếng
trẻ khóc bên nhà láng giềng chắc ba nát cả trái tim. Ba ơi! Con đã nhìn thấy
sự thật rồi! Con dù là một kẻ can đảm đến đâu cũng không có can đảm để
sống một cuộc đời lặng lẽ đến chán chường như vậy. Ba là con người chứ
không phải là thần thánh để phải nằm tu hành với nỗi đau khổ. Vì thế ba đã
nghĩ đến sự tự diệt. Đông Hà nghe xót xa cả lòng.

Trên sân khấu, Diễm Phúc bỗng hát thiết tha hơn bao giờ:

- “Anh hãy đi cùng tôi
Đến mãi tận chân trời
Lặng nghe từ đất mới
Nói thầm về ngày mai
Anh hãy đi cùng tôi
Với chiếc nạng trên người
Đường trăm lời mừng gọi
Sẽ tìm được niềm vui

Đông Hà sáng rực mắt lên. Phải nói với ba rằng ba chưa mất niềm tin, ba
chưa mất hy vọng. Xung quanh ba vẫn còn những người yêu thương ba. Ba
không nhớ gì về khoảng thời gian thơ mộng của ba ở quê nhà sao? Có cậu
mợ Phong, có dì Niệm… Sao không ai nói gì với dì Niệm? Cả ba và Đông
Hà, sao không nói với dì? Ngày mai dì sẽ lên máy bay sớm… Không thể
được. Đông Hà sẽ đến gặp dì, để xin dì ở lại. Phải nói với dì rất thành thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.