ĐÔNG HÀ - Trang 78

ấy? Ngồi sững nhìn bóng tối hay gục đầu nhớ từng mảnh kỷ niệm?

Một ý nghĩ hiện đến trong đầu làm Đông Hà giật mình. Rồi hoảng hốt,
Đông Hà chạy thật nhanh. Qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang mương nước, vào
đến mái hiên chung cho cả dãy nhà. Một tiếng súng nổ làm đôi chân khựng
lại, làm xé nát trái tim nhỏ bé. Chỉ một mình Đông Hà nghe. Chỉ một mình
Đông Hà biết. Trong một khoảnh khắc bỗng như có hàng ngàn đợt sóng ác
nghiệt đổ xuống đầu, bọt trắng xóa làm Đông Hà mờ hết cả mắt và có
muôn tiếng rền rỉ, kêu than, khóc lóc, lẫn với tiếng chuông nhà thờ đổ,
tiếng mõ khua trong chùa làm ù hai tai. Cảm giác như đã mất hết. Ta sắp
hóa thành đá… Nhưng ba ơi, tại sao lại phải như thế? Tại sao lại chấm dứt
một đời? Con chưa nói với ba, chưa nói với dì Niệm điều gì. Ba phải sống
để cho con khoe với bạn bè, để cho con hãnh diện. Ba tôi là ông Lê Văn
Thư, trong hàng triệu Lê Văn Thư của đất nước. Ba tôi dù là đại tướng hay
chỉ là một người lính bình thường, cũng xứng đáng cho tôi ngước mặt hãnh
diện vì đã có lần ba tôi ngã xuống gửi máu xương da thịt cho đất. Ba ơi!
Tại sao lại phải như thế?

Đông Hà đập đùng đùng vào tấm cửa sơn xanh. Cửa mở ra, nhưng Đông
Hà đã ngã xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.