ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 124

Gặp Bá Nhạc là sự rủi ro cho ngựa dở, gặp Tượng Thạch là sự rủi cho

gỗ tạp (xấu), gặp Tả Khâu-Minh là sự rủi cho Lễ Chí.

Cả nước Vệ cười chê không nhục bằng một chữ trong Tả-Truyện. Nếu

kẻ khác bị chắc toát mồ-hôi trán, vậy mà Lễ Chí có khi nào cho là sỉ-nhục
đâu ? Tưởng chừng như lúc viết và khắc bài minh, ao-ước có người quân-tử
đứng cận để ghi chép lại ! Lấy nhục làm vinh, ấy là phường không biết tủi-
hổ thì cũng chẳng đáng trách nào !

Nhưng, quái-gở thay ! từ đời Chiến-quốc đến Tần, Hán cho đến nay, kẻ

cầm quân thường dối-trá, thường phản-phúc, phần nhiều giống như bọn Lễ
Chí. Rồi chẳng những tự khoe công-trạng của mình, mà đến bọn viết sử
cũng phụ-họa theo để ca-tụng và ghi-chép cho hậu-thế biết. Thật là phong-
tục mỗi ngày mỗi bạc.

Trong đời Xuân-Thu chỉ có mỗi Lễ Chí vì được coi là quái-gở nên ghi-

chép vào sử-sách để làm một trò cười, nào dè đâu sau nầy có hàng trăm
hàng ngàn Lễ Chí khác mà nào ngờ đâu đời sau cầm viết ghi chép lại giống
như Lễ Chí vậy. Thật là phong-tục càng ngày càng tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.