ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 149

nay thì : « còn tôi chắc chết ! ». Trước, sao hùng-tráng thế ! Còn nay, sao
khiếp-nhược thế ? Lúc không có việc thì « không dám tiếc sự sống », còn
khi có việc lại « chắc chết », cũng tại vì chơn-tình bổn-tánh đến đó đã bị
bại-lộ ra cả. Coi vậy mới rõ chớ nên kiêu-hãnh mà cầu danh. Tự ngàn xưa,
mỗi khi mượn vật ngoài để ỷ-thị thì lúc mất sự nương-dựa sẽ gặp nguy-nạn
ngay. Thân Vô-Uý chỉ cậy vào nước Sở cho nên một khi đã lìa khỏi
Phương-thành

89

thì người nước Tống còn sợ gì tên Vô-Uý của nước Sở nữa

? Bởi vậy mới vui lòng mà giết đi.

Ta trưng-bày gương nầy là cốt-ý răn những kẻ hay ỷ-thị vào ngoại-vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.