nay thì : « còn tôi chắc chết ! ». Trước, sao hùng-tráng thế ! Còn nay, sao
khiếp-nhược thế ? Lúc không có việc thì « không dám tiếc sự sống », còn
khi có việc lại « chắc chết », cũng tại vì chơn-tình bổn-tánh đến đó đã bị
bại-lộ ra cả. Coi vậy mới rõ chớ nên kiêu-hãnh mà cầu danh. Tự ngàn xưa,
mỗi khi mượn vật ngoài để ỷ-thị thì lúc mất sự nương-dựa sẽ gặp nguy-nạn
ngay. Thân Vô-Uý chỉ cậy vào nước Sở cho nên một khi đã lìa khỏi
Phương-thành
thì người nước Tống còn sợ gì tên Vô-Uý của nước Sở nữa
? Bởi vậy mới vui lòng mà giết đi.
Ta trưng-bày gương nầy là cốt-ý răn những kẻ hay ỷ-thị vào ngoại-vật.