ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 28

tân, – theo ý chúng tôi – đó là cách đặt giả thuyết để làm việc (hypothès de
travail).

Nhà khoa-học gặp một hiện-tượng mà hình như có đến năm, bảy

nguyên-nhân. Vậy đâu là chánh ? Không đủ điều-kiện để định-đoạt, nhà
khoa-học phải đặt ra giả-thuyết để làm việc. Nhìn-nhận một nguyên-do nào
đó là chánh, rồi cứ thí-nghiệm như thật sự là thế. Nếu kết-quả đúng thì giả-
thuyết đúng, mà giả-thuyết đúng thì nguyên-do kia là chánh. Phương-pháp
của Đông-Lai cũng thế. Không biết được duyên cớ nào đã bắt Quản Trọng
tha tội Thọ-Điêu, Đông-Lai chiếu theo tâm-lý của hai nhân-vật chánh để
tìm những lý-lẽ có thể giải thích « bài toán Di-Ngô ». Mỗi cớ sẽ thành giả-
thuyết trong cuộc thí-nghiệm. Lời bàn về « Thọ-Điêu tiết-lậu quân-cơ » là
bản phúc-trình khi thí-nghiệm với giả-thuyết « giao-kết giữa Tề Hoàn và
Quản Trọng ». Dở tập hồ-sơ đó, bạn đọc, vị tòa tối cao, sẽ quyết-đoán xem
Đông-Lai thành-công hay thất-bại ?

Kể qua phương-pháp tối-tân, còn có lời bàn về Khuất Hà. Nơi đây,

Đông-Lai áp-dụng lối « tỉ-luận » hay là lập-luận theo tương-tợ
(raisonnement par anologie) một cách thật tế-nhị. Thường các nhà lý-luận
hay tránh lối nầy vì rất dễ sai-lạc. Phải cho đủ « tương-tợ trong » và «
ngoài » mới có kết-quả mỹ-mãn. Nhờ gồm đủ điều-kiện nên lập-luận của
Đông-Lai mới vững-chắc dường ấy.

*

Sơ-lược, thật sơ-lược, chúng ta đã trải qua những ý-kiến chánh của

Đông-Lai bác-nghị. Mà trong mỗi bài, chỉ nói đến một gốc to, còn nhành lá
sum-sê, chồi-tược rậm-rịt, thì chưa tả đến. Phải trọn một quyển sách dày
mới gọi là khá đủ, chớ cũng không nói hết những đặc-biệt của tác-phẩm.

Chúng tôi thấy có hai cách gián-tiếp để chỉ giá-trị của sách : so sánh «

bác-nghị » với lời bàn của người khác về một vấn-đề, hoặc so sánh với
cảm-tưởng của bạn sau khi đọc xong bài luận của Đông-Lai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.