ĐÔNG LAI BÁC NGHỊ - Trang 84

Hớn Cao-tổ, có thể coi là tuyệt-kỹ, mà có lúc còn phải cùng thay ! Vì vậy
nên gần cuối đời mới lo kẻ khác khinh-lờn, rồi chán-ngán sự rút gươm
chém cột mà công-nhận nghi-lễ của Thúc-tôn Thông đặt ra.

37

Như thế, lúc

đầu nào phải Hớn Cao-tổ không muốn dùng lễ nghi đâu ! Nhưng vì thấy
quá nhỏ-nhặt, quá câu-thúc con người mà sợ các võ-phu hãn-tướng không
kham nổi. Khi thiên-hạ chưa định mà định ra lễ-nghi phiền-phức thì e mất
lòng hào-kiệt bốn phương, nên bỏ đi, không giảng-tập đến. Như vậy tức
không biết chỗ vui trong danh-giáo (danh-giáo chi trung, tự hữu lạc-địa) mà
điều ấy bọn Thúc-tôn Thông đâu rõ được.

Ba bài « Thể-vi », « Xuất-xa » và « Đông-sơn » trong Kinh-thi tả cảnh

mưa tuyết và ấm lạnh, cỏ cây, cầm thú với côn-trùng, xe ngựa, xiêm y, nhà
cửa cùng hôn-nhơn, nhắc chuyện nhơn-tình

38

rất thấu-đáo mà lời ru lại êm-

ái như thiếu-nữ ngây-thơ, đó là cách Văn, Võ-vương và Chu-công đãi các
tướng-sĩ mở rộng cửa lòng, đãi nhau như người trong thân-thuộc. Không
câu thúc như lễ nghi của hư nho, cũng không cẩu-thả như đời sau. Hớn
Cao-tổ là bực thông-minh, dễ nghe lời chỉ-giáo ; tiếc thay không ai giảng
cho Cao-tổ hiểu nghĩa của ba bài đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.