ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 151

- Có đấy, có đấy! Vừa nói bà vừa lập cập chạy ra góc vườn. Đám

thằng Hữu dìu cái Dần vào giường và cùng bà rửa gừng cho vào cối giã, lấy
mật pha vào nước đổ cho cái Dần uống. Nước trôi khỏi miệng một lúc thì
cái Dần mở mắt ra. Bà cụ mừng quá cứ nắm chặt hai bàn tay nó vừa xoa
vừa nói:

- Cháu bà làm việc nặng quá sức đấy mà! Làm bà hết hồn, hết vía.

Thôi, thế là tai qua nạn khỏi rồi.

- Nó bị cảm đấy bà ạ! Cũng tại nó đang đào hầm mồ hôi mồ kê nhễ

nhõa lại uống nước lã vào mà! - Giọng thằng Hữu thỏ thẻ vừa yêu thương
vừa trách cứ.

- Thôi được rồi, cái nước gừng mật thế mà như thuốc tiên ấy bà nhỉ!

Thằng Hữu thế mà nhiều tài lẻ thật, sau này có khi nó làm bác sĩ tài ba đấy
bà ạ!

- Ừ, bà cũng mong thế! - Giọng bà cụ Vuông ân cần. Bà lại âu yếm

xoa nhẹ bàn tay vào hai bàn chân của cái Dần.

- Chân nó ấm lại chưa hả bà?

- Được rồi! Cháu còn bé mà đã biết bài thuốc chữa cảm lạnh? Thế mà

lúc ấy bà chả nhớ ra đâu nhá!...

- Bà Tứ bày cho cháu đấy! Chả là ngày bố Bành cháu uống rượu say

nằm ngoài hè, bị cảm, hai hàm răng còn cứng đờ ra, cháu sợ quá chạy đi
gọi bà Tứ. Bà ấy chạy đến bảo cháu đào gừng pha với đường rồi cạy răng
ông ấy ra đổ vào. Thế là ông ấy tỉnh. Qua cái đận thập tử nhất sinh ấy ông
ta không đánh đòn, không đốt sách của cháu nữa! Chắc là ông ấy nghĩ ra.
Vả lại có thầy giáo Thuyên luôn đến thăm hỏi khuyên bảo nên ông ấy nể.
Bây giờ ông ấy yêu quý và chăm lo cho cháu còn hơn con đẻ ấy bà ạ! Đi
học xa thế này cháu cũng thương ông ấy lủi thủi một mình, đơn độc lắm
đấy bà ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.