ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 153

loa cháo đầy để bà cụ bón cho cái Dần rồi đậy vung lại. Thằng Tùng nhìn
theo nuốt nước miếng ừng ực. Cái Dần nhìn thấy thế nó vừa nhổm dậy vừa
nói:

- Xới ra mâm, mời bà ra ăn một thể. Dần khỏi rồi, chả phải bón đâu.

Vừa nói nó vừa kéo tay bà cụ đứng dậy. Cả nhà cùng ngồi tụm vào cái

mâm. Nhìn đám trẻ xì xụp, bà cụ Vuông thấy vô cùng sung sướng và hạnh
phúc. Sự cô độc cố hữu bấy nay tan biến, nó giống như tiếng gầm rú của
đám Con Ma, Thần Sấm Sét tắt ngấm cuối chân trời! Bà cứ ngồi ngẩn nhìn
chúng nó ăn. Bà như gặp lại tuổi thơ của mình từ năm, sáu mươi năm về
trước ở làng Thông. Lúc này tự lòng bà giống như củ sắn, củ khoai. Bà
muốn bóc trần ra cho bọn trẻ xem, để bà không phải giấu chúng cái điều có
thật mà bấy nay bà phải gói kín trong lòng nữa!... Thấy bà tần ngần, cái
Dần lấy muôi múc thêm thịt đổ vào bát bà, giọng nó nũng nịu:

- Bà ăn đi, bà cứ ngồi, cháu cũng chả ăn nữa đâu!...

- Cha mẹ cô!

Bà cụ âu yếm. Bà bưng bát cháo lên húp một miếng rồi đặt bát xuống

mâm. Giọng bà rầu rầu:

- Bà kể cho mấy đứa nghe chuyện này nhá!

Mấy đứa tròn mắt rồi cùng đồng thanh reo to:

- Vâng ạ, bà kể đi!

- Thoắt đấy mà cũng hơn mười năm rồi đấy các cháu ạ!- Giọng bà cụ

thì thầm vừa gần gũi vừa xa ngái - Các cháu đến đây ở chỉ vài hôm là bà
nhận ra các cháu là người làng Thông mình rồi! Bà chính là người ở làng
Thông. Bà bỏ làng lên đây lâu rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.