ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 155

- Bà ơi! Chuyện ấy chúng cháu cũng mờ mờ biết rồi. Bà đừng kể nữa,

thằng Hữu nó buồn vả cũng thêm đau lòng bà. Điều vui là bây giờ lão Bành
cũng ngộ ra rồi. Lão ấy thương yêu thằng Hữu như con đẻ thật. Giờ đám
chúng cháu đều gọi lão bằng bố. Những ngày còn học ở trường làng đêm
nào chúng cháu cũng tập trung ở nhà bố Bành để học nhóm với thằng Hữu,
có thời gian bọn cháu còn phải cùng với thằng Hữu đi bắt đom đóm thả vào
cái chai làm đèn để học vì nhà thằng Hữu nghèo chả có dầu đèn mà! Bây
giờ chúng cháu đi học xa, bố Bành phải ở một mình thương lắm ạ! Hay
là!... - Cái Dần ngập ngừng!...

- Thôi, bà biết rồi, chuyện gì thì cũng phải có đầu, có cuối và thời gian

nữa các cháu ạ. Bây giờ có bà cháu mình ở đây là cũng tốt lắm rồi! À, bà
dặn nhá: chuyện bà vừa kể là chỉ bà cháu mình biết với nhau thôi, về làng
đừng đứa nào nói với ai bà còn sống và đang ở đây!... .

- Vâng ạ!

Mấy đứa cùng đồng thanh và chúng ngồi quây tròn quanh bà. Ở ngoài

bờ suối đám chim láo cáo cũng sà về ríu rít tìm chỗ ngủ. Thằng Hữu cao
hứng lại đọc câu thơ:" Chỗ cành xanh là chỗ chim gù... "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.