ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 157

Cái Dần bảo:

- Cũng được, hai thằng mày về nói với bố bầm, khi nào bà khỏe mạnh

tao với thằng Hữu về sau. Nhớ đừng tếch toác câu chuyện bà kể hôm nọ ra
với ai nhá!...

Đám trẻ quyết định thế và chúng cũng làm như thế. Suy nghĩ và hành

động của chúng làm cho bà cụ Vuông rất cảm động. Bà cũng cố gắng
gượng ghẹ cho mau qua cơn ốm để cho hai đứa về quê mấy ngày hè nhưng
con bệnh tuổi già cứ dí bà nằm xuống liệt giường. Nhìn bệnh tình của bà
mỗi ngày một tăng, thằng Hữu bảo cái Dần:

- Có khi phải đưa bà đi bệnh xá thôi!

- Đi bệnh xá mà bọn mình chả còn đồng tiền nào!

Cái Dần do dự. Hai tay nó cứ vò lên trán. Thằng Hữu ghé sát vào tai

cái Dần thì thào:

- Cứ đưa bà ra bệnh viện, mày ở đấy trông bà, tao làm nhiệm vụ cơm

nước và vào rừng kiếm măng, kiếm củi bán là sẽ có đủ tiền thôi!...

- Mày tính thế cũng được nhưng mà vất vả lắm, gánh củi chỉ được hai

đồng bạc mà bán cũng có chạy đâu! Bệnh của bà lại mỗi ngày một nặng! -
Cái Dần cân nhắc rồi nó quyết định - Để tao bán đôi hoa tai lấy tiền chạy
thuốc cho bà!

- Nhưng sợ về bầm mày mắng!

- Mắng cái gì mà mắng, mình nói sự việc thế, hoàn cảnh bắt buộc thế,

bầm tao còn khen đấy chứ. Tao biết tính bầm tao mà!...

- Tao cũng nghĩ thế, cứ nghĩ những ngày ở quê mày mang cơm cho tao

ăn ở vườn chuối nhà ông Tràng Chức là tao hiểu. Nhưng việc bán đôi hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.