ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 248

- Chúng tôi quê mùa thấy thế nào thì nói vậy, ông nghe chơi. Về việc

công tác thì chả nói làm gì, chả làm ở bệnh viện nhà nước thì làm bệnh viện
nhà riêng, cốt là chữa được bệnh cho người là người yêu, người kính. Cả
làng Thông chúng tôi và dân chúng hai ven sụng Lô này ai chả phải ơn và
ai cũng yêu kính chị. Việc này cũng làm chị bớt đi nhọc nhằn nhưng chỉ
khổ, thời gian chị ấy đi chiến trường B, C gì đó trong thời chiến tranh, trời
phật se tết thế nào lại gặp anh Hữu, cái người mà chị ấy gắn bó từ lúc tóc
còn để chỏm. Họ cưới nhau ở trong ấy và đẻ được thằng cu. Giá như anh
Hữu không hy sinh thì chả có chuyện gì. Đàng này chỉ có hai mẹ con dắt
nhau về. Điều ra tiếng vào đủ nhẽ. Thế là chị ấy bỏ hết, tự lực nuôi con.
May mà chị ấy làm thầy thuốc giỏi chứ không còn cực nữa!...

Mấy người chép miệng. Thăng ngồi lặng, kí ức về những ngày chiến

tranh hai thằng ở với nhau lại giống như những màn múa hát nhảy nhót
trước mặt. Cái quả đồi hình mặt thớt lỗ chỗ những hố đạn, hố bom, lúc
nhoạng chiều sau khi đẩy lùi đám Mỹ, ngụy khỏi chốt. Hữu toài lên mặt
công sự còn khét lẹt mùi khói bom đạn. Hắn lục túi tìm được điếu Tam Đảo
quăn queo châm lửa hút. Thăng trườn lên ngồi cạnh. Hắn lạnh lùng đưa
điếu thuốc đang cháy dở cho Thăng. Thăng cầm điếu thuốc kéo một hơi dài
rồi đưa lại điếu thuốc cho Hữu giọng bùi ngùi:

- Người chết nhiều quá!

- Chiến tranh mà ông! - Hữu thở dài rồi nói tiếp- Những thằng Mỹ

nằm sấp ngửa dưới chân đồi kia nó cũng giống ta thôi!

- Ông nói gì mà lạ?

- Lạ gì, ông nhắm cái mắt chính trị viên lại sẽ hiểu điều tôi muốn nói.

- Ông đánh trận thì lì lợm, thông thạo nhưng cứ nói gì là mất lập

trường, mất tính giai cấp. đến tai cấp trên, không phải chuyện thường đâu
nhá!- Giọng Thăng có phần nhắc nhở, răn đe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.