ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 249

Hữu mỉm cười:

- Ông cứ đón chính ủy đến đây, tôi tay đôi với ổng ngay...

- Cần gì phải chính ủy, ông cứ tay đôi với tôi điều ông vừa thổ ra xem

ai đúng- Giọng Thăng chuyển sang thế gay gắt.

Hữu phì cười rồi thủng thẳng nói:

- Những thằng Mỹ, thằng ngụy vừa bị tôi và ông đẩy lùi, nhiều thằng

đang phơi xác dưới kia, họ đều là người cả, cũng giống ta thôi, trận nào
thua, đồng đội mình cũng nằm phơi rứa!... Chiến tranh mỗi kẻ ở một chiến
tuyến phải xả súng vào mặt nhau là tất yếu! Nhưng nói về cá thể một con
người thì chua chát lắm vì con người ai cũng có cha mẹ, quê hương. Tại
sao cứ phải xả súng vào nhau nhỉ?- Hữu thở dài rồi nói thêm - Xả súng vào
nhau những thằng xấu số chết đi rồi coi mát mặt, còn những thằng sống sót
sau cuộc chiến này chắc gì đã có cuộc sống tốt đẹp hơn, có thằng còn sám
hối không kịp chứ! Có điều Mỹ mang bom, đạn đổ xuống đất nước ta,
mang quân chiếm đóng đốt nhà đốt cửa của ta... ta phải làm bổn phận của
kẻ mất đất.

- Lập trường của ông có vấn đề đấy Hữu ạ...

Thăng khảng định và đang định nói thêm điều gì nữa thì bất thần pháo

chụp từ đâu cấp tập đến. Hữu kéo tuột Thăng xuống hầm văng tục:

- Lập trường cái con c... không nhanh thì vỡ gáo với nó rồi! Truyền

cho đơn vị sẵn sàng chiến đấu. Có thể chúng giở trò mới ngay bây giờ đấy.

Khắp lòng đất lại rậm rịch công việc của người lính. Hữu cứ cắp AK

luồn khắp các công sự. Đồng đội nhìn vào Hữu lại thấy tự tin. Đánh nhau
Hữu không bao giờ lùi bước nhưng cứ nghỉ ngơi, thanh thản một tí là nó lại
đụng đầu với Thăng ngay. Điều sâu kín ở trong lòng Hữu quả thực lúc đó
Thăng không cắt nghĩa được mặc dù có lần xem nhật kí của Hữu, Thăng rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.