ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 251

Những dòng chữ nhảy múa lúc nhòa, lúc tỏ ở cuối quyển sổ của Hữu

mà thời ấy Thăng cho là lệch lạc tại sao lại rất đúng với hiện thực bây giờ.
Hữu đã chết rồi. Chính nó là thằng mát mặt hơn ai hết. Kẻ sống sót như
Dần, như Thăng đang là nhân chứng của những dòng chữ ấy! Cuộc đời thật
những ngày sau chiến tranh hoàn toàn phủ định lại những điều Thăng
thường huấn thị trước hàng đại đội quân mà họ đều im phăng phắc lắng
nghe! Nếu Hữu mà còn sống, Thăng sẽ quì xuống chân nó mà vái để tôn nó
lên làm sư phụ!... Đầu óc Thăng tự nhiên cứ bù lên, quá khứ vẻ vang và
hiện tại lập lờ đen trắng cứ làm cái đầu Thăng ngột ngạt. Thăng ngồi đờ
đẫn, bỗng từ trong phòng bệnh giọng Dần tràn ra ngọt ngào:

- Người nhà có bệnh nhân cháu Niên đâu nhỉ?

- Dạ, dạ thưa bác sĩ có em đây ạ...

Vừa nói người đàn bà vừa lật đật chạy vào chỗ phòng bệnh. Dần nhìn

người mẹ của cháu bé giọng ngọt ngào:

- Chị để cháu chơi nắng, lại tắm nước lạnh ngay, gây cảm hàn, quê nhà

ta vẫn gọi cảm lạnh đấy. Biết thì chỉ cần nhánh gừng giã kĩ và cùng thìa
đường hòa với nước sôi để nguội cho cháu uống là khỏi ngay. Xử lí được
rồi. Chị đón cháu về, đừng cho cháu ra gió, nấu bát cháo hành thật loãng
cho cháu húp là nó lại sức ngay...

- Đội ơn bác sĩ, đội ơn bác sĩ. Em gửi tiền công, tiền thuốc ạ!- Vừa nói

người đàn bà vừa lần túi lấy ra tờ giấy bạc 2 đồng màu xanh biếc.

- Chị cất tiền đi, giúp cháu thôi mà, cái gì phải tiền em khắc bảo- Dần

nở nụ cười nhân ái.

Người đàn bà ôm đứa con vào lòng mân mê tờ giấy bạc, tự nhiên nước

mắt cứ chảy ra, giọng chị thút thít:

- Mẹ con em cảm ơn bác sĩ!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.