ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 42

bụng nhìn và an ủi nó. Bọn thằng Tùng, thằng Phú đặc biệt là cái Dần càng
cảm phục và yêu quý thằng Hữu nhiều hơn. Hình như tối nào chúng nó
cũng rủ nhau tụ tập ở nhà thằng Hữu học hành tới thật khuya. Thằng Hữu
rất sáng dạ, nhiều bài toán, bài văn khó cả đám ngậm bút nhìn đèn, thằng
Hữu chỉ cần vò đầu bóp trán một lúc là tìm ra kết quả. Tìm ra kết quả nó lại
nói cặn kẽ cho cả bọn bạn bè cùng hiểu, cùng làm được như nó. Nhờ sự
giúp đỡ của thằng Hữu mà cả đám học trò của làng Thông đều học khá dần
lên. Thấy vậy thầy giáo Thuyên rất vui mừng. Thầy coi thằng Hữu như đứa
con, đứa cháu. Thầy Thuyên tuyên bố với cả lớp miễn tiền học phí cho
thằng Hữu, cả lớp cùng vỗ tay reo. Thằng Hữu cứ ngồi thẩn, nó vừa biết ơn
thầy Thuyên, biết ơn các bạn trong lớp đã dành phần ưu ái cho hoàn cảnh
đặc biệt của nó nhưng nó thấy tủi tủi trong lòng. Nó lặng lẽ tìm cách cũng
phải có đủ tiền để đóng học phí như các bạn, không được lấy công không
của thầy Thuyên. Nó về thỏ thẻ chuyện với bà Tứ, bà Tứ cười xoa đầu nó
bảo:

- Việc này bà giúp cháu, nhưng cháu cũng phải vất vả thêm một chút

đấy.

Thằng Hữu tròn mắt nhìn bà Tứ rồi nó hỏi dồn:

- Việc gì, bà bày cho cháu ngay đi, cháu không sợ khổ đâu bà ạ!

- Ừ, bà biết thế, từ rày cứ buổi chiều cháu chịu khó lội ra chằm Đẩu

lùa đàn vịt về nhà cho bà, vịt nó đẻ trứng, bà bán sẽ chia phần trăm cho.

Thằng Hữu nhìn bà Tứ cười tít mắt và co cẳng tung tăng chạy một

mạch về nhà. Nhìn theo nó bà Tứ thấy có gì cứ nghẹn nghẹn ở trong lòng.
Bà thấy cái việc bà cứu sống lão Bành vừa phúc lại vừa tội cho nó. Bà vịn
tay vào cánh cửa nhìn theo nó thở dài.

Từ ấy cứ buổi chiều thằng Hữu lại vác cây sào nứa buộc tàu lá như cái

cờ lội khắp chằm Đẩu lùa đàn vịt về cho bà Tứ. Thấy vậy nhiều người bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.