ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 57

***

Thằng Hữu về đến nhà, ông sao Hôm đã chìm xuống sau chân núi Ái,

trăng đêm mười bẩy to như cái mẹt đã bày ngang bên kia đỉnh núi Châm
tỏa ánh sáng mênh mông xuống cánh đồng Cây mơ, Cây mận. Đom đóm từ
các lùm cây nhập nhòa lẫn vào ánh trăng gợi ra cái tĩnh mịch muôn thuở
của quê nhà. Thằng Hữu đeo cái túi định rẽ vào ngôi nhà của bà Tứ ở chân
quả đồi Mom Thị nhưng sực nhớ nồi cháo còn ủ trong tro bếp chả biết đám
cái Dần có nhớ đến cho lão Bành ăn chưa. Nó ngần ngừ một lúc rồi rẽ qua
lối ao Chuôm đi một mạch về nhà. Về đến ngõ thì thằng Hữu nhìn thấy
trong bếp có ánh lửa. Nó ngó nhìn, đúng là bà Tứ chứ không phải đám cái
Dần. Nhưng tại sao bà lại đến chăm lão Bành, mình có nhờ bà ấy đâu. Hay
là bầm hiện về? Thằng Hữu lại căng mắt nhìn lại cho kỹ. Nhưng nó không
nhầm, đúng một trăm phần trăm phần trăm là bà Tứ. Nó rón rén đi vào. Bà
Tứ giật mình ngẩng lên nhưng giọng bà rất bình thản:

- Con về muộn thế, có lấy được thuốc không?

- Dạ con lấy được ạ! Mà thầy lang là đàn bà chứ không phải đàn ông

đâu, bà ấy cũng khoảng tuổi bầm cháu và tuổi bà thôi. Bà ấy ân cần dặn
cháu: “Về cho thuốc vào ấm đất, mỗi lần đổ ba loa nước đầy đun cạn còn
khoảng một bát thì cho người bệnh uống. Nhớ là không được đun ngọn lửa
to. Ngày uống ba bát, uống trong ba ngày liền. Thấy người bệnh kêu đau
xương đau bắp thì đến bà lấy tiếp và sẽ khỏi. Con trả tiền bà ấy lại không
lấy mà bảo khi nào người bệnh khỏi hẳn thì làm cái lễ để sêu cây thuốc
thôi. Sêu là thế nào bà nhể? " - Thằng Hữu ngây ngô hỏi - Mà bà Tứ ơi, có
cái gì rất lạ ở bà lang nhá! Lúc cháu về bà ấy cứ đứng lặng nhìn theo cháu
lâu lắm nhá! Hay là bà ấy nghi cháu ăn quịt nhể?

Thằng Hữu lại tròn mắt nhìn bà Tứ. Bà Tứ vẫn lẳng lặng múc đầy bát

cháo vào cái loa, vừa làm bà vừa nói, giọng bà vừa gần gũi, vừa xa xăm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.