ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 95

Bà Tứ mỉm cười hiền lành. Lão Bành không biết hết được những ẩn

ý? trong lời bà Tứ nhưng thấy bà cười hiền lành lão cũng thấy vững tâm.
Lão ngước mắt nhìn bà Tứ rồi mạnh dạn bảo:

- Vậy là bà đã biết cả câu chuyện tôi vừa nói. Tôi cầu bà giúp tôi một

việc. Khi nào thằng cháu Hữu nó học hết trường làng, lên trường huyện, bà
nói với bà Khăn nhà tôi về đây ở cùng hợp sức nuôi thằng Hữu, chuyện cũ
ai oán nhau mãi làm gì. Nếu bà ấy thuận tôi sẽ thân chinh đi đón và nguyện
sống trọn đạo với bà ấy cho đến lúc chết.

Lão thở dài và những giọt nước lại ứa ra đầy hai hốc mắt lão. Thấy lão

thực sự khổ sở bà Tứ ngậm ngùi an ủi:

- Nguyện vọng của ông là chính đáng nhưng đạt được cũng cần phải

có thời gian. Nó cũng giống như những công việc ông đã từng làm để bọn
thằng Hữu nó tin yêu ông thật sự ấy. Nói thì thấy khó nhưng khi mình làm
thật, lòng mình thật với việc mình làm thì mọi cái tự nhiên nó cũng đến.
Ông trời công bằng lắm mà!

Bà Tứ mỉm cười. Lão Bành tròn mắt ngơ ngác nhìn bà Tứ, trong lòng

lão mơ hồ hiện ra phong cảnh đoàn tụ trong ngôi nhà của lão khi nay mai
bà Khăn từ Đồng Mụng trở về. Lão lại lặng lẽ tự rót đầy bát nước bưng lên
uống một hơi rồi chào bà Tứ ra về, đi qua những bờ tre đầy gió, lòng lão
dạt dào hy vọng...

***

Sau buổi ở nhà bà Tứ về, lão Bành quên hết những chuyện quá khứ đã

xảy ra ở ngôi nhà này, trong lòng lão chỉ còn một tâm niệm làm sao đi làm
được nhiều công điểm để có lúa gạo sinh sống và nuôi thằng Hữu đi học.
Nghĩ như vậy và lão cũng hành động như vậy. Trong đội chuyên canh lão
luôn luôn đầu tầu gương mẫu. Lão đã phát huy hết khả năng nghề thợ thổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.