ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 97

ai chả biết, tự lão, lão cũng chả còn ham hố nữa đâu! Cô cứ bình tâm mà
làm "mốc" cái " lá tre" của mình!...

Nghe lão Bành nói, cái hố đất lại đầy lên tiếng cười. Cô Chăm đỏ mặt

ngoay ngoảy vớ cái cuốc bổ hùng hục xuống đất. Thịnh Nháy lại cười
khình khịch:

- Thỉnh thoảng được tiết mục như thế này năng suất lao động mỗi

người bằng hai mà chả phải cờ dong trống giục gì. Cuối năm ông đội
trưởng tha hồ đi huyện, đi xã lấy giấy khen. Khoái lắm. Bác Bành có khi
còn gánh mỗi chuyến sáu sọt đất chứ chả phải bốn sọt nữa đâu!

- Các người đừng tưởng bở mà phò phỉnh tôi. Tôi mà hám giấy khen

phần thưởng, tôi đã tiên phong phá đình phá đền rồi! Tôi gánh đất là vì để
cho con đê nó cao lên, cho nước nó khỏi ngập lúa, ngập ngô, để cái công
điểm mình làm ghi trong sổ của ông đội trưởng đến lúc chia lúa nó được
cao lên. Một công 3 cân chứ không phải một công 8 lạng. Các ông các bà đi
làm về tối vạng vài bát cơm rồi lên giường bo nhau kẽo kẹt nên phải lượng
tiết kiệm sức. Còn tôi tối về nằm cóng một mình, đám thằng cháu Hữu lại
chong đèn học suốt đêm, tôi phải gánh bốn sọt đất mỗi chuyến thì mới cân
bằng được trên dưới chứ, cái mắt mới nhắm tít lại được chứ!...

Lão Bành cười hì hì. Mọi người cùng cười theo, cái hố đất lại rộn

ràng, tấp nập cho mãi đến khi tiếng kẻng tầm từ nhà ông Bếp Thìn dóng lên
mọi người mới xếp quang giành cuốc xẻng về nghỉ.

Lão Bành tranh thủ lội dọc bờ ngòi vặt rau rớn, khi cái mũ đầy rau, lão

lếch thếch bê cái mũ ngang thắt lưng về nhà. Lão cời bếp hì hụi nấu nướng.
Cơm canh chín lão bày ra cái mâm gỗ, việc vừa xong thì thằng Hữu cũng đi
học về. Hai bố con hớn hở ngồi vào mâm. Thằng Hữu lôi trong cái túi rếp
ra cút rượu. Lão Bành tròn mắt, gạt tay bảo thằng Hữu cất đi. Thằng Hữu
nhoẻn miệng cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.