DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 17

Thục cảm động nhìn những người lính trẻ. Họ chấp nhận

dấn thân thật giản đơn và vô tư. Ba ngày ở đây, anh đã hiểu
được sự ác liệt của trọng điểm này. Cả ngày lẫn đêm, chẳng
mấy khi vắng tiếng gầm rít của máy bay và bom đạn.

Để đảm bảo chắc chắn, đội chuyển tải chia thành nhiều tốp

đi dọc suối làm quen với thực địa, biết được vị trí các hầm trú
ẩn. Họ được ăn no và yêu cầu ngủ lấy sức cho buổi tối. Mấy cậu
lính trẻ đang tuổi ăn, tuổi lớn phút chốc đã lăn ra ngủ. Duy có
một cậu vẫn ngồi hý hoáy viết. Thục đến bên nhỏ nhẹ:

- Em tên gì? Đêm nay vất vả đấy, em phải ngủ đi để lấy sức.

- Em tên Quảng. Dù sao cũng có thể coi như sắp vào một

trận đánh anh ạ. Những lúc như thế này em nhớ người yêu
lắm. Em viết mấy dòng nhật ký, lỡ có chuyện gì, bạn ấy hiểu
hết tấm lòng của em.

- Người yêu em bao nhiêu tuổi?

- Mười tám. Bạn ấy đẹp lắm. Nhiều người ngấp nghé. Bạn

ấy yêu em, nhưng lại chưa thật tin em yêu bạn ấy, vì bạn ấy bảo
trong xã nhiều cô gái để ý đến em. Em đi thế này, nhiều người
gửi thư, liệu còn yêu nhau nữa không. Hơn nữa, em đi bộ đội
vào nơi ác liệt, lúc nào bạn ấy cũng canh cánh.

Thục nhìn cậu con trai và nhận ra nó đẹp trai thật: to cao,

vạm vỡ, mặt vuông chữ điền, đôi lông mày sắc như hai lưỡi
mác.

- Vậy em và bạn ấy là nam thanh nữ tú trong xã, đúng

không?

- Mọi người bảo vậy. Hai đứa nhớ nhau lắm, nhưng mà

mỗi đứa đều cứ lo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.