DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 198

bảng lảng. Trong ấn tượng trẻ thơ, Ngọc không sao quên được
cảnh nên thơ đó. Thường cứ đêm Trung thu hay ngày một
tháng sáu, Bác Hồ lại vui chơi cùng bọn trẻ trong cơ quan. Lớn
lên, anh không còn được gặp Bác nữa. Anh thầm hứa: Cháu sẽ
được gặp Bác với tư thế anh hùng, chiến sĩ thi đua. Vậy là từ
nay, cơ hội ấy không còn nữa. Cuộc Tổng tiến công Tết Mậu
Thân đã đánh vào tận hang ổ Mỹ Ngụy, nhưng rồi ta lại bị
đánh bật ra, bao nhiêu cơ sở nội thành bị vỡ. Hàng ngàn chiến
sĩ hoạt động bí mật hy sinh. Bao nhiêu địa bàn của ta bị địch tái
chiếm. Cuộc chiến tranh chống Mỹ đang gay go ác liệt thế này,
Bác ơi, Bác ra đi vào lúc này, cuộc chiến sẽ đi về đâu? Càng
nghĩ, nỗi lo trong Ngọc càng lớn lên. Trong giấc ngủ chập
chờn, Ngọc thấy hình ảnh một đoàn người, hình như có cả
cha, cả mình, chân tay xiềng xích đang lết từng bước trên
đường dài bất tận. Trong đầu nặng trĩu, Ngọc chìm dần vào
giấc ngủ.

Ngọc choàng tỉnh bởi những tiếng rền như tiếng sấm.

Từng loạt bom nối nhau nổ. Ngọc lăn vào hầm chữ A vẫn thấy
đất chao đảo. Hình như có một gã khổng lồ chân chữ bát đang
chạy, mỗi bước chân của hắn đạp vào vách núi, khiến vách núi
rung lên và phát ra những tiếng nổ long trời. Bom B52. Từ khi
vượt đèo Mụ Giạ, Ngọc đã nhiều lần được nghe tiếng rền của
bom B52, nhưng đây là lần đầu tiên anh nằm giữa vệt bom.
Tiếng nổ, tiếng cây đổ rào rào, khói bom khét lẹt xộc vào hầm.
Ngọc thấy hai tai đau nhức. Bên cạnh anh, Pính cũng ho sặc
sụa. Sau chín loạt bom, tưởng đã yên, nào ngờ thêm chín loạt
nữa mới hết trận bom. Dứt tiếng bom, một không khí yên lặng
đáng sợ bao trùm. Ở đâu đó xa lắm, Ngọc nghe tiếng súng báo
thương vong. Tiếng người sĩ quan tác chiến:

- Có ai việc gì không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.