DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 258

Đọc những dòng thư ngắn ngủi, Ngọc thở phào bớt được

một nỗi lo. Chính anh cũng hiểu rằng mọi thông số đều xác
định rất tương đối trên bản đồ. Sự đúng sai chỉ được trả lời khi
bơm nước qua bình độ 850. Vậy là chí ít, đến bây giờ ta đang
thắng địch một bước. Anh ngẩng lên, bắt gặp Dũng đang nhìn
mình. Dũng buồn rầu:

- Anh Ngọc ơi. Em sắp phải xa anh rồi.

- Anh Khôi có nói trong thư rồi. Trên họ chọn mặt gửi

vàng đấy.

- Nhưng em nhớ các anh lắm.

Ngọc bỗng cảm thấy cay cay trong mắt. Chỉ mới hơn một

năm thôi, hai anh em có nhau những giờ phút gian khổ hiểm
nghèo nhất cả ở tuyến ống Hướng Tây và Hướng Đông. Ngọc
chỉ bảo thêm cho Dũng về kỹ thuật trong khảo sát. Còn Dũng
thì chăm lo cho anh như một đứa em hiền thảo. Trên đường
khảo sát, sáng nào trước khi đi, nó cũng kiểm tra lại một lần
quân tư trang của hai anh em. Nếu phát hiện Ngọc quên gì, nó
lẳng lặng thu dọn. Đến giữa đường, nó mới hỏi, ví như: "Khăn
mặt anh Ngọc đâu rồi?". Ngọc ớ ra: "Gay rồi, mình quên chỗ
nghỉ, làm thế nào bây giờ! ". Nó nhoẻn cười: "Em mang đây
rồi". Dũng không bao giờ nề hà bất kỳ một việc khó khăn nào.
Nhiều hôm, cả tổ khảo sát đến được nơi nghỉ thì ai cũng mệt
nhoài. Dũng một mình đi kiểm củi, vo gạo nấu cơm, khiến cho
những người khác dù mệt mấy cũng phải góp tay góp chân làm
với nó. Bây giờ nó đi rồi, trên những đoạn đường gian khó phía
trước, anh sẽ không còn một người thân thiết như đứa em
đồng hành nữa. Nhưng biết sao được. Người chăm chỉ, dũng
cảm như nó sẽ còn tiến bộ. Ngọc ôm lấy Dũng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.