nhanh vương vãi cùng những vũng máu. Đại đội trưởng gào
lên: "Các Tiểu đội kiểm tra lại quân số!". Bây giờ thì Thục đã
hiểu ra: Một quả bom rơi vào cái hố bom cũ có năm người
trong một Tiểu đội ẩn nấp. Riêng cậu đi đầu lăn xuống một hố
bom khác, nên chỉ bị thương.
Năm liệt sĩ được chôn bên bờ sông Sê Bang Hiêng. Đồng
đội bắn một loạt đạn tiễn đưa những người đầu tiên của Tiểu
đoàn ngã xuống trên tuyến Hướng Đông.
Hơn một tháng nay, việc vận hành qua trọng điểm Pha
Bang hầu như không tiến triển được. Vì trọng điểm thường
xuyên bị đánh nên hết mỗi đợt vận hành, Binh trạm yêu cầu
bơm nước đẩy xăng vào kho. Cơ sở lý luận của chiến thuật này
thật rõ ràng và dễ thuyết phục: Giữa hai đợt vận hành, trong
ống không có xăng, nếu bom đánh thì không cháy, nhờ vậy sẽ
đỡ tổn thất xăng, lại giữ bí mật được tuyến. Tuy nhiên thực tế
lại không đơn giản như vậy. Quãng đường từ Q200 đến bản Cọ
gần năm mươi cây số, nên phải mất hơn mười tiếng đồng hồ,
nước bơm từ Q200 mới đẩy được hết xăng ra khỏi đoạn ống ở
trọng điểm Pha Bang. Mà ở trọng điểm Pha Bang thì có mấy
khi mười giờ liền không có bom trúng tuyến. Bởi vậy, trong
một đợt vận hành, hầu như không thể tránh được việc tuyến
bị cháy. Thêm nữa, với đặc điểm địa hình chập chùng của
Trường Sơn, thường xuyên bị đánh phá, không thể tránh được
việc dừng bơm khắc phục sự cố. Những lúc dừng bơm như vậy,
xăng nước lẫn lộn khiến cho dù không vận hành, trên tuyến
ống vẫn còn xăng, nếu bom đánh trúng, vẫn gây nên đám cháy.
Tuyến bị lộ, sự ngăn chặn của không lực Hoa Kỳ trở nên cực kỳ
quyết liệt và không khoan nhượng. Hiệu suất vận hành nhiều
đợt chỉ đạt khoảng ba mươi phần trăm. Có đợt rút hai trăm
mét khối xăng từ Q200 bơm lên tuyến, mà kho bản Cọ hầu như
không nhận được mét khối nào. Trước tình hình đó, Binh trạm