DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 301

quan, làm mấy cô gái ở trung đội nữ bận lòng. Tối, họ thường
gọi điện thoại hỏi thăm. Ngặt nỗi, điện thoại đấu chữ đinh,
một người nói, cả tuyến nghe được nên chỉ nói vài câu cho đỡ
nhớ thôi, chứ không dám tán tỉnh. Đỉnh là anh cả, đã có Lan,
còn mấy cậu kia cứ ỷ mình đẹp trai, thỉnh thoảng lại buông vài
câu nghiêng ngả với các cô. Mấy hôm nay, Đỉnh thấy Hiến có
biểu hiện khác thường. Nếu không đi tuyến, cậu ta không
tham gia đánh tiến lên cùng anh em, mà nằm tư lự một mình.
Không phải đang yêu, vì người đang yêu khác lắm. Họ tư lự vì
nhớ, nhưng họ luôn cảm thấy cuộc sống quanh mình đầy hoa
trái, có khi cười, hát vô cớ. Đã sống chết cùng nhau, có điều gì
sao nó không chia sẻ cùng anh em? Đỉnh đến ngồi bên Hiến:

- Mấy hôm nay mày có chuyện gì buồn mà không nói với

anh em?

Hiến không nói gì, đưa lá thư mới nhận cho Đỉnh. Đỉnh

kéo ngọn đèn dầu lại gần. Một lá thư với những dòng chữ
nguệch ngoạc, khó lắm anh mới đọc hết:

Anh Hiến ơi. Mấy tháng nay mẹ ngã bệnh, nằm liệt

giường. Nghe nói chiến trường nơi anh đang chiến đấu ác liệt
lắm. Nhớ anh, đêm nào mẹ cũng khóc. Nhà chỉ còn em vừa đi
làm vừa chăm sóc mẹ. Công điểm hợp tác chỉ được hai lạng
thóc mỗi ngày, mà em tật nguyền, làm chẳng được bao nhiêu.
Đã vậy, vừa rồi em bị ngã gãy chân. Giờ em và mẹ cực khổ lắm.
Nhà thì dột tứ bề, không có gạo, thường phải ăn cháo, có ngày
còn đứt bữa anh ạ. Ủy ban xã cũng có đến thăm và giúp đỡ.
Nhưng cả xã đói nghèo, họ cũng lực bất tòng tâm. Anh ơi. Anh
về đi, không có anh, khéo mẹ và em chết mất. Mẹ không cho
em gọi anh về đâu, nhưng mà em lo mẹ chết lắm anh ơi. Em
viết mấy lá thư kể cho anh rồi, sao anh không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.