DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 303

- Nghe hai từ ấy xấu xa quá, nhục nhã quá. Nhưng tao nghĩ

mãi rồi. Ở đây, không có tao thì có người khác. Còn ở nhà,
không có tao, mẹ và em tao có thể chết đói. Tao nói vậy, mày
khinh tao lắm phải không?

Đỉnh bỗng bị rơi vào tình thế thật khó xử. Đồng ý cho nó

bỏ ngũ ư? Sao thế được, kỷ luật quân đội kia mà. Thêm nữa, ác
liệt thế này, một người bỏ ngũ, sẽ khó tránh được phản ứng
dây chuyền. Ở cái tập thể nhỏ bé này, anh là chỗ dựa tinh thần
của cả Tiểu đội. Biết anh dung túng cho kẻ đào ngũ, liệu anh
em sẽ nhìn anh ra sao. Đấy là nghĩ theo cách của người chỉ huy.
Nhưng với tư cách của một người bạn, nỡ nào ngăn cản tình
thương của nó với mẹ già, em dại. Thử đặt mình vào hoàn
cảnh của nó, mới thấy khó xử. Khi nó đã quyết, dù mình muốn
ngăn cũng không được, mà nỡ nào ngăn nó cơ chứ. Biết nó bỏ
ngũ mà không ngăn cản, có thể mình cũng bị kỷ luật. Nhưng
mình có thể ích kỷ vậy không? Ở đây, Hiến là người thế nào
anh em đã rõ, mình nói hết sự tình, chắc anh em cũng cảm
thông thôi.

- Không. Tao không khinh mày. Tao hiểu hoàn cảnh của

mày Hiến ạ. Mày về với cụ đi. Mọi việc để tao lo.

Hiến ôm lấy Đỉnh, nghẹn ngào:

- Mày hãy thông cảm cho tao. Tao biết ơn mày. Tao biết, về

nhà tao sẽ cực khổ với chính quyền và dư luận lắm. Tao không
hổ thẹn về những ngày chiến đấu ở đây, bởi vậy, tao đủ gan lỳ
để vượt qua những điều tiếng ở hậu phương, ở đó có nhiều
thằng chỉ ba hoa nói về lòng yêu nước, nhưng hèn nhát, không
dám vào chiến trường và chạy chọt để con mình không phải ra
trận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.