DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 414

chúng nó tưởng mình bỏ Q7, nên chỉ đánh vu vơ thôi. B52 có
đánh vào các cậu nữa đâu.

- Vâng, thủ trưởng nói cũng có lý. Nhưng đấy là thủ trưởng

nói hộ ông ấy thôi. Mấy vị nhạc sĩ này có biết chiến trường là gì
đâu mà cứ nói mò.

- Lại sai rồi. Ông Doãn Nho này đã có mặt trên khắp chiến

trường Khu bốn, Tây Nguyên, Khe Sanh, Quảng Trị. Ở đấy có
khi còn ác liệt hơn chúng mình ở đây ấy chứ.

- Thật thế sao thủ trưởng. Sao thủ trưởng biết?

- Đài báo. Các cậu biết không, trong cuộc chiến tranh này,

văn nghệ sĩ họ có mặt ở mọi chiến trường ác liệt nhất đấy.
Nhiều người đã hy sinh trong chiến đấu. Nói chung là những
người Việt Nam chân chính, chẳng ai muốn ngồi yên ở hậu
phương. Mấy vị văn nghệ sĩ mà cứ ru rú ở Hà Nội thì chẳng vị
nào viết được cái gì ra hồn để vào lòng được anh em mình đâu.

Khi những người lính trẻ đã vô tư chìm vào giấc ngủ, Thục

vẫn thao thức. Thục bỗng cảm thấy nhớ đến nao lòng con
đường tím ngắt bằng lăng, nhớ đôi mắt trong veo với cái nhìn
sâu thẳm của người con gái anh yêu. Phía trên căn hầm này là
ngổn ngang cây cháy, đất bom, và chết chóc rình rập từ trên
trời. Chiến tranh ác liệt quá, chẳng biết ngày nào anh mới lại
được trở về gặp em.

Lại những đoạn đường quen thuộc. Những đoạn đường

thanh bình ở phía đông Trường Sơn, lúc chênh vênh trên sườn
núi, lúc lội dọc theo dòng suối trong vắt. Ngọc không còn để ý
đến những cái xóc nẩy người qua những ổ gà, ổ trâu, mà anh
bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ lâng lâng khi xe chạy dưới tán
rừng mát rượi giữa đại ngàn, những đoạn đường suối quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.