DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 540

- Được rồi. Tin anh đi.

Kế hoạch diễn ra đúng như dự định. Không chỉ Hạnh mà

cả bố mẹ cũng ra tiếp hai anh em Ngọc. Bố mẹ nàng và bố mẹ
Ngọc là chỗ quen biết nhau từ hồi kháng chiến chống Pháp nên
câu chuyện thoải mái và cởi mở. Hạnh mảnh mai, giản dị, đặc
biệt giọng nói dịu dàng và luôn nhìn thẳng với người nói
chuyện. Chính cái nhìn ấy đã có lúc làm cho hai ánh mắt chạm
nhau, khiến con tim Ngọc đập liên hồi. Khi chia tay, Hạnh nói:

- Anh ở Hà Nội, khi nào rảnh, em mời anh đến chơi.

- Anh sợ đến nhiều sẽ làm phiền Hạnh.

- Không sao đâu anh. Hai gia đình mình quen biết, thân

thiết với nhau mà.

Ngay từ hôm ấy, đôi mắt và hình ảnh Hạnh cứ luẩn quẩn

trong đầu Ngọc. Lần trước về Hà Nội, Ngọc thấy cô đơn, chỉ
mong sao nhanh được về đơn vị. Vậy mà lần này, anh bắt đầu
ước gì thời gian ở Hà Nội kéo dài ra. Ngọc nhẩm tính: Chỉ còn
hai ngày nữa lại lên đường rồi. Làm sao bây giờ? Ngọc bỗng
thấy trân trọng người con gái này. Một sinh viên xinh đẹp, học
giỏi, gia đình khá giả, nhưng chân thành, quý trọng các anh bộ
đội, nhất là bộ đội ở chiến trường.

Hôm sau, Ngọc đến nhà Hạnh. Bố mẹ nàng chào hỏi đôi

câu rồi lặng lẽ rút lên gác. Hạnh không ngớt hỏi Ngọc về
chuyện ở Trường Sơn, về những điều mà nàng đọc được trên
báo. Ngọc kể cho nàng nghe vẻ đẹp của Trường Sơn, về những
ngọn núi, những dòng suối trong vắt, về những người bạn gắn
bó với nhau trong gian khổ ác liệt.

Trước khi ra về, Ngọc lấy hết can đảm đề nghị:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.