DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 577

quả bom từ trường mà không chết. Vậy nên tôi đúng là người
may mắn. Tôi chọn cho anh nhé.

Một mình một quả bom từ trường? Câu nói ấy khiến Ngọc

nhớ về thời chiến tranh. Anh chăm chú nhìn người bán vé số.
Bất giác người ấy cũng nhìn anh.

- Anh bị bom ở đâu vậy?

- Bờ sông Sê Bang Hiêng. Tôi là lính đường ống.

Ngọc sững sờ:

- Anh có phải là Đỉnh không?

- Vâng. Tôi Đỉnh đây. Anh... Anh có phải là kỹ sư Ngọc?

- Vâng, Ngọc đây.

Đỉnh đánh rơi tờ vé số trên tay. Anh nhoài ra ôm lấy Ngọc,

òa khóc:

- Vậy là tôi gặp lại được đồng đội rồi. Vậy là đã đến lúc mọi

người sẽ hiểu đúng về tôi rồi anh Ngọc ơi!

Ngọc không ngờ người lính oai hùng, gan dạ nhất Tiểu

đoàn 66 ngày xưa, bây giờ lại đang khóc như một đứa trẻ. Anh
ngạc nhiên:

- Sao anh nói vậy? Người ta không hiểu đúng về anh là

sao?

- Chúng mình có thể ngồi đâu nói chuyện được không?

- Hôm nay một số bạn cũ của Trung đoàn 952 gặp nhau ở

nhà anh Lê Khôi. Chúng mình cùng đến đó nhé. Anh em chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.