DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 575

rồi Khanh lại khóc, không thể kìm nén. Thiếng khóc bật ra xót
xa - Trời ơi. Sao chiến tranh lại khắc nghiệt, tàn nhẫn đến
nhường này.

Sáng hôm sau, Ngọc đưa hai cô gái lên viếng mộ Thục.

Ngôi mộ mới đắp đơn độc dưới gốc cây gạo cổ thụ. Con dốc
hình như dốc hơn, Khanh mấy lần vấp ngã. Mới qua một đêm
mà cô đã gầy rộc, đôi mắt trũng sâu, khắc khổ. Lên đến mộ
Thục, đôi chân run rẩy của Khanh khuỵu xuống. Cô thắp
nhang hương, cắm lên mộ Thục, rồi ôm lấy tấm bia nức nở:
"Anh Thục ơi. Em Khanh đây. Em đã đi từ ngoài đó vào, mong
được gặp anh để đưa bàn tay ra cho anh và nói: Em cần anh!
Em yêu anh! Vậy mà không kịp. Chỉ có một ngày thôi, mà sao
không đợi em. Anh ơi!". Rồi cô run rẩy rút từ trong túi áo một
tấm ảnh nhỏ của mình, tấm ảnh cô chụp mang theo vào định
để tặng Thục. Cô lấy tay, bới đất và chôn tấm hình xuống đó.
"Em yêu anh, anh Thục ơi. Mai đây dù em có đi đâu thì tấm
lòng của em vẫn ở lại cùng anh - Cô ngửa mặt lên trời - Trời ơi.
Xin Trời hãy chứng giám cho tôi"...

Một làn gió xào xạc khua động không gian. Mấy bông hoa

gạo lìa cành, lặng lẽ rơi lên ngôi mộ. Khanh lại khóc. Những
bông hoa đỏ như máu từng chảy trong con tim của anh, hay đó
là đuốc lửa tình yêu đang cháy rực hồng trên mộ người lính?

Chỉ mấy ngày sau khi Thục ngã xuống, lá cờ nửa đỏ nửa

xanh với ngôi sao vàng năm cánh đã tung bay trên nóc Dinh
Độc Lập. Cả đất nước rực màu cờ hoa, cả đất nước vỡ òa trong
tiếng reo hò chiến thắng. Cây gạo nơi anh nằm vẫn trổ hoa như
hàng trăm bó đuốc đang rừng rực cháy. Trong màu đỏ rực rỡ
của chiến thắng, có ai đo đếm được bao nhiêu máu đã đổ ra để
có màu đỏ ấy? Có ai hiểu được nỗi đau tận cùng của sự mất mát
trong chiến tranh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.