DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 573

- Đây là cuốn nhật ký của anh Thục. Khi nào bình tĩnh lại,

Khanh hãy đọc để hiểu hết nỗi lòng anh ấy. Bây giờ tối rồi, em
phải ráng nghỉ lấy lại sức. Sáng mai anh sẽ đưa hai em lên
viếng mộ anh Thục.

Khanh đón cuốn nhật ký từ tay Ngọc. Cô chỉ kịp nói "Em

cảm ơn anh", rồi ôm cuốn sổ vào lòng khóc nấc. Ngọc và Hạnh
dìu Khanh về phòng. Khanh nói:

- Anh và Hạnh chắc có nhiều điều cần nói với nhau. Em xin

được ở lại một mình

Nói rồi hai chân cô quỵ xuống. Hạnh và Thục đỡ Khanh.

Cô nằm xuống, tay vẫn ôm cuốn sổ bìa nâu trước ngực.

Ngọc và Hạnh nhẹ nhàng khép cửa, bước ra. Bãi biển Mỹ

Khê lộng gió. Gần hai năm rồi mà kỷ niệm bên thềm đá Tây Hồ
vẫn còn tươi mới. Những tưởng được gặp nhau trên đường ra
trận sẽ đầy ắp niềm vui. Ai ngờ cuộc gặp của họ lại phải chứng
kiến nỗi đau tận cùng của một mối tình cao thượng và trong
trẻo. Ngọc nói:

- Em ạ. Đêm qua anh đã đọc cuốn nhật ký của anh Thục.

Không biết có ai trên đời này yêu như anh Thục không. Yêu hết
mình. Từ đáy lòng, luôn tôn thờ người yêu như Chúa Trời, chỉ
lo mình vô tình làm điều gì tổn thương người yêu. Ở Trường
Sơn, bọn anh đã tâm sự với nhau nhiều, nhưng đọc cuốn nhật
ký mới hiểu hết tình yêu của anh ấy. Nếu anh ấy không hy sinh
thì có lẽ Khanh là người hạnh phúc nhất trên đời. Chiến tranh
khắc nghiệt quá.

- Anh ơi. Chiến tranh chưa kết thúc thì vẫn chưa thể lường

trước điều gì sẽ đến với mỗi người lính. Sau cái đêm ở Tây Hồ
ấy, tối nào trước khi ngủ em cũng nhắm mắt cầu nguyện cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.