DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 572

- Anh Ngọc. Anh giỏi quá, tìm ngay ra được chỗ ở của

chúng em! - Nhưng rồi niềm vui của cô gái bỗng khựng lại khi
nhìn thấy nét đau khổ trên khuôn mặt người yêu.

- Anh Thục đâu anh? - Khanh run rẩy, dường như cô đã

linh cảm về một chuyện chẳng lành.

- Khanh và Hạnh ngồi xuống đây để anh nói chuyện.

Hai cô gái khẽ khàng ngồi xuống. Ngọc lựa lời:

- Bọn anh đang lúc cao điểm bảo đảm xăng dầu cho các

đoàn xe chở quân ra trận. Công việc khẩn trương thế, mà khi
đọc thư của Hạnh, biết sắp được gặp Khanh, anh Thục mừng
đến mụ mị. Bọn anh đã vạch một kế hoạch để vừa hoàn thành
nhiệm vụ vừa kịp đến thăm hai em. Sáng qua, khi nghiên cứu
địa hình để làm kho dã chiến, anh Thục đã bị địch bắn lén, và
anh ấy đã hy sinh... Anh ấy đã vượt qua bao nhiêu bom đạn
hiểm nghèo, vậy mà lại ngã xuống khi thắng lợi chỉ còn tính
từng ngày... Khanh ơi... Anh có lỗi vì đã không mang được anh
Thục đến cho em. Em hãy cố gắng bình tĩnh. Anh Thục đã tắt
thở trong vòng tay anh. Anh ấy đã dồn toàn hơi sức để nói câu
cuối cùng: Đưa cuốn nhật ký cho Khanh. Nói với em, ngay cả
khi không còn trên cuộc đời, tôi vẫn yêu em!

Khanh bưng mặt òa khóc nức nở. "Anh Thục ơi. Chỉ còn

một ngày nữa thôi mà sao anh không chờ em được. Em có tội
với anh rồi. Em có tội rồi. Anh ơi!". Hạnh vòng tay đỡ ôm lấy
Khanh, và nước mắt cũng chẩy ròng ròng trong tiếng nấc.
Thục cảm thấy có cái gì chẹn ngang cổ. Tình yêu cháy hết
mình của Thục, tình yêu đáp đền của Khanh đã không thắng
được sự nghiệt ngã của số phận trong chiến tranh. Anh rút từ
trong xắc cốt cuốn sổ bìa nâu, đưa cho Khanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.