DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 580

năng để lại di chứng từ các vết thương. Tôi quyết định khi điều
trị xong mới xem nên báo tin cho Lan và gia đình như thế nào.
Chưa rõ thì không nên làm cho mọi người lo lắng.

Khi ngồi được xe lăn, tôi bắt đầu được đưa ra ngoài hít thở

khí trời. Đó cũng là những ngày tôi biết đôi chân của mình đã
hoàn toàn bại liệt. Một đôi chân như vậy với một cơ thể đầy
thương tích, rồi tôi sẽ sống ra sao đây? Tôi bắt đầu bi quan.
Thậm chí, cái cảm giác không muốn sống bắt đầu luẩn quẩn
trong đầu .

Một buổi chiều, tôi đang được cô y tá đẩy xe lăn, đưa đi dạo

trên con đường nhỏ trong Trại điều dưỡng thương binh, thì có
tiếng gọi:

- Anh Đỉnh ơi, anh có khách.

Tôi quay lại. Từ xa, một người con gái mặc quân phục đang

chạy tới. Trời ơi, tôi đã nhận ra cái dáng quen thuộc của Lan.
Lan nhào tới, ôm lấy tôi. Em không nói được tiếng nào, chỉ
khóc nấc, khóc lâu lắm. Toàn thân cứ rung bần bật trong vòng
tay tôi. Tôi có cảm giác mọi sự vất vả, cực nhọc, lo lắng đã dồn
nén lại trong em, bây giờ mới được xả ra theo nước mắt và
tiếng nấc. Cô y tá ý tứ rút đi để chúng tôi nói chuyện.

- Sao em biết anh ở đây mà tìm? - Tôi lựa lời khi cảm thấy

Lan đã bình tĩnh lại.

- Anh ở đâu, dù cùng trời cuối đất, em cũng tìm được.

Không có bất kỳ ai, bất kỳ cái gì có thể ngăn được em đi tìm
anh.

Lan sờ lên những vết sẹo trên mặt, trên tay tôi, cả đôi chân

vô dụng của tôi. Em lại khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.