DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 582

là lính của Tiểu đoàn 66. Anh ấy bảo sau khi anh bị bom, đồng
đội đưa anh vào một trạm phẫu thuật tiền phương của Binh
trạm 90. Sau đó, một bác sĩ đã hướng dẫn cho em tuyến điều trị
thương binh. Em lần theo đó, rồi tìm thấy những bệnh viện
anh đã được chuyển qua. Em tìm được anh cũng là vì việc làm
của anh nổi tiếng đấy.

Lan âu yếm nhìn tôi. Đôi mắt em vẫn trong trẻo thế,

nhưng em đã gầy hơn cả lúc chúng tôi chia tay nhau, gương
mặt hốc hác, nước da đen sạm. Tôi xót xa nghĩ đến cảnh em
thân gái dặm trường, giữa những ngày miền Trung gió Lào
nóng như rang, khô khát.

- Từng ấy đường đất, em đi bằng gì?

- Bằng mọi phương tiện anh ạ - Lan nhoẻn cười rất tươi -

Khi thì em vẫy nhờ xe các anh bộ đội, khi thì đi xe khách. Có
lúc đi xe trâu, có ngày đi bộ. Ở đâu có manh mối của anh là em
đến. Bây giờ, đến đây rồi, em không đi đâu nữa. Em sẽ xin ở lại
chăm sóc anh.

Tôi cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ. Trời đã thương tôi,

cho tôi người con gái xinh đẹp, thủy chung. Nhưng bây giờ tôi
đâu còn là Nguyễn Đỉnh lực lưỡng oai hùng ngày xưa nữa. Tôi
lựa lời:

- Lan ơi. Anh tàn phế thế này, sợ chẳng mang lại hạnh phúc

cho em. Tuổi em còn trẻ. Em xinh đẹp, hạnh phúc còn chờ em
phía trước. Anh không muốn làm khổ cả cuộc đời em.

Lan nhìn sâu vào đôi mắt tôi. Hai hàng nước mắt chảy

ròng ròng. Tiếng em sao nghe xót xa đến thế:

- Anh còn nhớ ngày xưa anh nói gì với em không? Anh nói

dù bom có xé anh thành trăm mảnh thì trong mỗi mẩu thịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.