họ cứ vợi người lại được bổ sung. Đang nói chuyện vui, thì như
theo một phản xạ, Sen dừng lại. Từ phía ngoài đường vọng lại
ba tiếng súng, rồi kẻng đơn vị râm ran thúc giục. Sen nói: "lại
tắc đường rồi, bọn em phải ra tuyến đây". Nói rồi, cô khoác vội
khẩu súng, nhao ra khỏi hầm vác xẻng chạy theo chị em. Nhìn
theo bóng cô gái khuất trong màn đêm, Danh chậc lưỡi:
- Khi mình ở nhà thì cô bé này còn nhỏ. Hết đại học năm
thứ ba về quê thì thấy cô lớn phổng lên, xinh xắn lắm. Nước da
trắng hồng, mái tóc óng ả. Thằng em mình bảo cô ấy làm mấy
cậu trai làng chết mê chết mệt. Rồi bọn trai làng cũng lần lượt
vào lính cả. Năm ngoái về làng, có ý đi tìm thì nghe nói cô đã
tình nguyện vào Thanh niên xung phong. Mới sau hơn một
năm mà những cơn sốt rét rừng, gian khổ ác liệt đã làm phai
tàn nhan sắc nhanh chóng vậy đấy.
Quá nửa đêm, những người ngủ dưới hầm choàng tỉnh dậy
bởi tiếng chân rầm rập chạy trên mắt đất. Những người từ mặt
đường đã trở về với ba chiếc cáng. Tiếng cô chỉ huy:
- Khẩn trương xếp tư trang để đưa mấy đứa vào đội phẫu
thuật. Cái Sen bị nặng quá rồi, phải đưa đi ngay.
Danh và Ngọc chạy lại. Dưới ánh đèn pin, họ nhận ra cô
gái nằm thiêm thiếp. Máu thấm đẫm cái võng cô nằm. Cả lớp
băng quấn quanh bụng cũng chẳng còn chỗ nào màu trắng. Sen
nặng nhọc mở mắt ra, nắm lấy tay Danh thều thào: "Khi nào về
làng, anh, anh nói giúp em, em nhớ và yêu bố mẹ lắm". Rồi cô
lại nhắm mắt, và đôi mắt ấy không bao giờ mở ra nữa. Cô chỉ
huy mếu máo:
- Sen ơi, sao em đi vội thế. Em bảo sẽ đưa chị về thăm nhà
kia mà. Trời ơi, em xinh đẹp thế sao lại bỏ chị em mà đi hả em!