“Sự tự tin này của Phật giáo hơi quá đáng và rất chủ quan vì tập đoàn lãnh
đạo miền Bắc phần lớn là con cháu Văn Thân thế mà bây giờ họ đã cho đập
phá đình chùa miếu mạo ngoài đó theo đúng chủ nghĩa Mác-lê thì dân tộc
và Phật giáo đáng xá gì với họ. Chú Võ Tấm cho rằng cách suy nghĩ đó của
Phật giáo là rất trịch thượng, kiêu căng với cả Hà Nội nên chú ấy gọi mấy
ông sư tranh đấu là bọn ‘kiêu binh đầu trọc’. Tuy nhiên chú ấy lại nói, ‘Lúc
này bọn kiêu binh ấy cũng làm được nhiều việc cho đảng ta.’
“Nhưng khi tạo ra một thế chân vạc mới,” Huy Khang kể tiếp lời giảng giải
của Văn Tấm, “mà PG gọi là thành phần thứ ba hoặc một danh xưng nào
khác, thực tế họ phải rút bớt nội lực của miền Nam và làm miền Nam suy
yếu: Đảng ta chỉ tranh thủ điều này nhưng dứt khoát không cho PG trở
thành một lực lượng chi phối đường lối của đảng. Mục tiêu của đảng vẫn là
mở rộng biên địa của chủ nghĩa CS từ Mạc Tư Khoa qua Bắc Kinh đến Hà
Nội vào Nam, nghĩa là vẫn phải chiếm trọn miền Nam để thống nhất và
đảng sẽ lãnh đạo cả hai miền Nam-Bắc, kết thành một chuỗi với hai nước
đàn anh bao vây chủ nghĩa đế quốc tư bản toàn cầu”
“Vậy phải chăng anh em mình giúp PG đấu tranh trở thành một thế lực lãnh
đạo trong Nam chủ yếu là để làm suy yếu miền Nam nhưng dứt khoát ta
không làm cho PG lớn mạnh đủ để chống lại hoặc chi phối đảng ta?” Mạnh
Cường hỏi.
“Đúng, chú Võ Tấm có dùng hình ảnh Sàigòn là một cái cây to chắc, ta
giúp cho một cây cổ-thụ-tầm-gửi khác được mọc sát bên, vừa chia bớt chất
nuôi cây trong đất, vừa hút bớt nhựa non của cây-Saigon để cây-Sàigòn bị
teo tóp, đó là chưa nói vô số con sâu ‘phản chiến’, ‘chủ bại’, ‘quy hàng’,
‘yếm thế’, ‘hưởng lạc’ từ cây tầm gửi sẽ bò qua cây-Sàigòn kia cắn phá, lúc
đó ta sẽ dễ dàng cưa nó thậm chí với cái cưa cùn nó cũng đổ. Để kéo cây về
làm củi ta cũng sẽ chặt luôn cây tầm gửi. Lúc đó giấc mộng chi phối toàn
Miền Nam của Phật giáo để thương thuyết với Hà Nội sẽ tan thành mây
khói.”