“Chú Võ Tấm còn nói thêm gì không?” Mạnh Cường hỏi.
“Chú ấy nói phong trào Phật giáo nổ ra đúng lúc, vì ta đang thất thế ở khắp
các mặt trận. Nhờ có PG nổi lên vì tham vọng muốn lãnh đạo Miền Nam
mà lực lượng của ta sẽ gượng dậy và sẽ chiến thắng. Chú ấy kết luận mệnh
trời đang phù hộ cho đảng ta vì với Phật giáo nổi dậy, miền Nam đang tự
đào hố chôn mình. Và anh em chúng ta phải nhớ mình đang chiến đấu cho
đảng chứ không phải cho Phật giáo”
Lúc ấy có một con chim bồ câu vỗ cánh bay ngang qua quán kêu lên mấy
tiếng như muốn góp lời, “Không phải là mệnh trời đâu, mệnh quỷ đấy. Các
người đang ngạo nghễ thách thức Đấng Tối Cao khi giờ Ngài chưa đến,”
cùng lúc, nó ỉa trên mặt bàn một bãi phân to bằng hạt bắp nửa trằng nửa
đen, trong khi Khả Thúy hỏi:
“Sau này khi đảng ta chiến thằng, hẳn anh sẽ trở thành một Hòa thượng
phục vụ cho đảng?”
Mạnh Cường khẳng định với giọng điệu đại ngôn và hoang tưởng:
“Không hẳn thế đâu, các em cứ yên chí đi, anh không tin vào ông Phật
huống hồ là Giáo hội rất tự mãn bởi bề dày truyền thống của nó ở Việt
Nam. Tới ngày đó, các em sẽ thấy anh sẽ mặc áo bốn túi, phì phà điếu
thuốc xì-gà Cuba hoặc nhâm nhi ly rượu Vokka bên cạnh chị-Dung-của-
hai-em.”
Mạnh Cường cười đắc ý vì đây là lần thứ hai anh chàng biết được Khánh
Dung đã thầm yêu mình trước ngày ra Huế trọ học. Mạnh Cường nói tiếp
trong lúc Khả Thúy và Huy Khang cùng nhìn nhau cười duyên:
“Trong chùa anh biết sư trụ trì không bao giờ tiếp người nghèo, ông chỉ tiếp
người giàu sang phú quý. Có lần anh lân la đến gần hai chú tiểu quanh năm
ở nhà bếp và nhà kho làm việc quần quật ít khi được nghe thầy giảng kinh
để hỏi lý do sư trụ trì xa lánh người nghèo. Một chú tên Giải nói:
“Sự đời cũng thế, người ta ‘Phù thịnh chứ mấy ai chịu phù suy’, nếu gia
đình tụi em giàu có, thăm viếng quà cáp cho sư thầy nhiều, tụi em đâu vất
vả như vầy.”
Chú kia tên Đãi nói:
“Nhưng thầy cũng theo đúng Phật pháp chứ bộ…” hai chú tiểu Giải và Đãi