bạn gái và chùa bố trí cho cô này ở lại mấy đêm.”
“Lúc đó cô ấy sợ bị bắt nếu về nhà bà nội…”
“Chắc là thế. Vừa rồi phòng nhì Huế cho biết đã nhận diện Mạnh Cường và
Huy Khang đã có mặt trong lực lượng đấu tranh ở Huế và khi bị trấn áp đã
chạy vào rừng.”
“Thế à.”
“Thật ra mình chỉ mong cậu và hôn thê sớm làm lễ cưới.”
“Sao vậy”
“Vì trong bổn phận làm một người vợ và một bà mẹ công giáo, cô ấy sẽ dứt
khoát hơn với tư tưởng trước đây của cô ấy.”
“Mình cũng mong như vậy. Nhưng tại sao cậu lại nghĩ như thế?” Huỳnh
Hiển hỏi Thanh Phong.
“Vì trong ngành phản gián mình thấy nhiều khía cạnh ở mặt trái cuộc chiến
này, nhất là sau cái chết của ông Diệm. Người Mỹ không chống cộng cho
bằng họ bảo vệ quyền lợi của họ ở đây.” Thanh Phong uống hết một chung
rượu rồi nói tiếp, “Nhưng quyền lợi của họ không chắc bao hàm quyền lợi
của dân tộc mình. Nếu CS đáp ứng được điều kiện đó kể cả hy sinh quyền
lợi của dân tộc, Mỹ sẽ bắt tay với CS. Chuyện CS độc tài đảng trị đối với
Mỹ không đáng kể. Một số rất ít người Phật giáo đấu tranh cũng thấy được
điều đó nhưng nhìn chung một phong trào bị giật dây như thế sẽ không làm
được gì trái lại còn làm suy yếu Miền Nam nhất là từ khi CS đã thò móng
vuốt vào phong trào. Lẽ ra trước đây Phật giáo phải đoàn kết cùng ông
Diệm và bảo vệ ông ấy … nhưng thôi đó là sử mệnh mình không hiểu nổi.”
“Nhưng liệu Nga Sô và Trung Cộng có cho phép CSVN tự tiện “đi đêm”
với Mỹ không vì sau cùng quyền lợi của hai anh đầu xỏ này sẽ ngày càng
mâu thuẩn với quyền lợi của Mỹ?”
“Có thể lắm chứ, như một thằng chồng du côn có thể cho vợ mình làm đĩ
và ăn ở qua đường với thằng tỉ phú, nghĩa là không những đi-đêm mà còn
đi-ngày, nhưng đâu cho phép vợ hắn ăn đời ở kiếp hoặc cụ thể hơn giữ
đúng lời hứa nào đó với thằng tỉ phú. Tình hình giả dối đó có thể tiếp tục
như thế bao lâu chưa xảy ra tình huống một mất một còn giữa thằng chồng
du côn và thằng tỉ phú tham lam và cũng đa mưu không kém. Nghĩa là…”