DÒNG SÔNG OAN NGHIỆT - Trang 89

người nhà của tôi đuổi anh về.”
“Anh có làm gì đâu mà em nỡ lòng nhẫn tâm đành đoạn gọi anh là quỷ sứ
như thế?” Hắn than thở có vẻ rất vọng cổ.
“Anh ra tìm thằng quỷ đầu đỏ ở gốc cây da xà, gò Bà Bậu mà hỏi nó?”
“Thằng quỷ nào? Anh có biết gì đâu.”
“Cút đi, nó đang đợi anh đó.”

Nói xong cô ngoe nguẩy ra nhà sau, phụ làm bếp với Mỹ Đông và giặt giũ
thau quần áo của hai em trai cô hôm nay qua làng chài để phụ đóng ghe.

Còn lại một mình, Văn Cám lòng dạ rối bời, cõi lòng tan nát không hiểu
chuyện gì làm cho tim nàng hôm nay trở thành băng giá (lúc nào hắn cũng
nhập vai thành nhân vật trong cải lương được hết). Hắn định quay về nhà ở
xóm Nhãn, sau đó đổi ý, hắn đi thẳng đến nhà bà mẹ đưa tin. Hắn không
gặp bà mẹ nhưng lại gặp chính thằng bé học trò. Nó kể lại cho hắn biết câu
chuyện sau khi hắn dúi cho nó ít xu. Nghe xong hắn quyết định đi tìm con
quỷ muốn phá hoại tình yêu của hắn với Mỹ Xuân. Phần thằng bé không
dám đem tiền đi mua quà ngay, nó nhét mấy xu dưới tờ giấy hồng đơn trên
bàn thờ, ngày hôm sau nó mới lấy ra mua bánh tráng tráng kẹo và me ngào
đường mà nó vẫn thèm được ăn.

Văn Cám đến chỗ cây da xà trong chưa đầy nửa giờ. Không một bóng
người ngoài tiếng gió xào xạt và ve sầu rên rỉ. Hắn tự nhủ:
“Ma với quỷ, chuyện vớ vẫn như thế mà tin. Lại còn đầu đỏ với đầu đen.”
Hắn định đi thêm một vòng quanh cây rồi về. Bỗng nhiên hắn thấy nổi trên
vỏ cây xù xì một đường dài tím đen và khô quánh lại như vệt máu. Đứng
sát vào thân cây hắn thấy có hai “ống tre” màu trắng giữa đám lá rậm,
nhưng không biết là cái gì. Lúc đó có một bác nông dân đi qua đó, Văn
Cám gọi lại nói:
“Bác kia lại coi cái gì trên cây này…”
Bác ta từ từ tiến lại gốc cây. Sẵn có cây tầm vông dài mà bác vác về nhà để
chằm vào vách lá, bác ta gạt đám lá qua một bên để lộ ra bên trên bộ xương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.