DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 121

- Đó, thấy chưa, Bessy, đúng như tôi đã nói với chị. Mấy đứa con của

chị – chẳng ai biết nổi là sau này chúng sẽ ra sao nữa...

Bà Tulliver nghẹn ngào, bà thấy mình quả thật là một bà mẹ khổ sở

nhứt đời. Nhưng thường lệ, bà nghĩ tới chuyện rồi đây người ta sẽ nói với
nhau là kiếp trước bà đã ăn ở thất đức nên kiếp này phải chịu quả báo.
Trong lúc đó, bà Pullet chỉ dẫn Sally cách đưa Lucy xuống bếp mà không
làm dơ nhà.

Bà bếp thay Sally dọn trà bánh lên, hai đứa trẻ phạm tội bị phạt phải

dùng trà dưới bếp. Một lúc sau, bà Tulliver ra ngoài tìm lũ trẻ để la rầy. Bà
nghĩ là chúng vẫn còn quanh quẩn trong nhà, nhưng phải tìm kiếm một lúc
lâu bà mới thấy Tom đang thản nhiên đứng dựa lưng vào bức tường trắng
của sân gia cầm.

Bà xẵng giọng:

- Thằng hư kia, em mày đâu?

- Con không biết.

Mẹ cậu bé vừa hỏi vừa nhìn quanh:

- Mày để nó lại ở đâu?

Tom dửng dưng:

- Nó ngồi ở gốc cây gần ao.

- Ra kêu nó về đây ngay, đồ hư. Tại sao mày lại bày chuyện ra bờ ao

và dẫn em vào chỗ đó? Mày không biết là nó hay nghịch ngợm sao?

Ý nghĩ Maggie đang ngồi một mình ngoài bờ ao lại khơi dậy mối lo

thường ngày trong lòng người mẹ, bà leo lên chuồng ngựa, nhìn ngóng ra
đồng, trong lúc Tom lửng thửng bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.