DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 122

Bà Tulliver vụt nói lớn mặc dầu chung quanh bà chẳng có người nào

cả:

- Đứa nào thích chơi đùa ngoài hồ ao như tụi bây thế nào cũng có ngày

chết chìm. Ước gì mấy con sông ở xa nhà người ta hơn một chút.

Một lúc sau, thấy Tom từ ngoài ao về có một mình, bà Tulliver hoảng

hốt chạy tới. Tom nói mau:

- Con tìm chung quanh ao mà chẳng thấy Maggie đâu, chắc nó về rồi.

Dầu bàng quan tới đâu, ai cũng có thể đoán được người trong nhà xôn

xao tới mức nào, họ hoảng hốt đổ xô đi tìm Maggie và cố gắng thuyết phục
bà Tulliver rằng chắc chắn con gái bà không có ở dưới áo. Bà Pullet cho
rằng nếu con bé đó còn sống thì nó cũng hư hỏng quá mức rồi. Riêng
dượng Pullet thì vô cùng bối rối, hoảng sợ trước cảnh tượng xôn xao đó -
bữa trà ngưng ngang, gà vịt trong sân kêu la rầm rĩ trước những bước chân
chạy dọc chạy ngang - Ông vớ lấy một cây cuốc giẫy cỏ, chạy lại mở cửa
chuồng ngỗng như để tìm Maggie trong đó.

Sau cùng, Tom nhắc khéo là chắc Maggie đã trở về nhà. Nghe nói vậy,

bà Tulliver bớt sợ đôi chút.

Bà nói với bà Pullet:

- Chị làm ơn cho người làm đánh xe đưa tôi về - có lẽ tôi sẽ tìm được

con bé quỉ quái ấy dọc đường. Hơn nữa, con Lucy đã làm dơ hết quần áo,
không thể cho nó đi bộ được.

Bà vừa nói vừa nhìn Lucy, cô bé lúc này đang quấn người trong một

chiếc khăn choàng lớn, đứng run rẩy trên trường kỹ.

Muốn lấy lại trật tự và yên tĩnh trong ngôi biệt thự của mình, bà Pullet

sẵn sàng cho mượn xe ngay. Và một lúc sau, bà Tulliver đã ngồi trên băng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.