DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 143

sủa càn như một con chó điên! Thiệt không thể nào tưởng tượng nổi (ông
Glegg chấm dứt câu nói bằng cách đập mạnh hai tay lên bàn).

Bà Glegg tháo khăn ăn và xếp lại một cách nóng nảy:

- Được, ông Glegg, ông nghĩ vậy cũng được. Nhưng tôi sợ là ông sẽ bị

cả xứ này chê cười vì đã cư xử với tôi như vậy - thật là quá sức chịu đựng
rồi...

Bà Glegg vụt ngừng nói và rung chuông dữ dội:

- Sally, chị thắp đèn trong phòng tôi và kéo màn xuống: ông Glegg,

ông muốn ăn gì buổi trưa thì bảo bà bếp làm. Còn tôi thì tôi ăn cháo sửa
trên lầu.

Bà bước tới kệ sách, lấy xuống cuốn «Sự Yên Nghỉ Vĩnh Cửu của Các

Thánh» của Baxter, đem lên lầu. Đây là quyển mà bà vẫn thường lật ra
trong những trường hợp đặc biệt; những sáng Chúa nhật mưa dầm, những
khi gia đình có tang, hay những lúc có chuyện cãi vả với ông Glegg như
hôm nay.

Nhưng dần dà bà Glegg cũng thấy nguôi ngoai và bình tỉnh lại, có lẽ

nhờ cuốn sách của Baxter, hay có lẽ nhờ cháo sửa, hoặc có lẽ tại đề nghị
của ông Glegg là cứ để cho ông Tulliver tiếp tục vay món nợ năm trăm
bảng có lợi hơn, hoặc có lẽ tại lời tiết lộ của ông Glegg về di sản lớn lao mà
ông sẽ để lại sau này cho bà – từ trước tới nay ông vẫn rất kín đáo về hậu
sự của mình. Và dĩ nhiên, khi ông Glegg đã bày tỏ thiện chí của mình qua
lời chúc thư, thì bà phải nghĩ về ông với nhiều thiện cảm hơn. Vì vậy khi
ông Glegg - sau một lúc cuốc đất, giẫy cỏ, đã lấy lại được bản tính vui vẻ,
hiền hòa thường lệ – tìm đến lầu cho vợ hay là nhà thờ vừa đổ chuông cáo
phó cho ông Morton, thì được vợ đáp lại bằng một giọng thật đại lượng «Ồ,
tội nghiệp cho ông ấy!».

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.