- Phải, Sophy, dì có thể nói lại cho ông Tulliver và cả Bessy nghe rằng
tôi không phải là hạng người cố chấp, dầu người ta có xử tệ với tôi tới mấy
đi nữa. Tôi ý thức được địa vị của tôi, là chị cả trong gia đình, tôi phải nêu
gương sáng cho các em, và tôi đã xử sự đúng như vậy.
Hai em gái đã về rồi, bà Glegg cảm thấy hết sức hài lòng về lòng
khoan thứ của mình... Nhưng có lẽ chúng ta cũng nên thử tưởng tượng tới
phản ứng của bà Glegg ra sao khi nhận được một bức thư ngắn của ông
Tulliver ngay chiều hôm đó. Trong thư ông Tulliver thông báo là bà đừng
nên lo ngại gì về số nợ năm trăm bảng, vì ông sẽ hoàn trả cho bà đủ cả vốn
lẫn lời trong thời gian chậm nhứt là một tháng. Ông Tulliver còn cho biết
thêm, không bao giờ ông muốn khiếm nhã với bà, và nếu muốn, gia đình
ông lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng cửa để đón tiếp bà, nhưng có điều ông
và con cái cua ông đều không muốn chịu ân huệ nào của bà.
Và như ai cũng thấy chính bà Tulliver khốn khổ đã gây ra tai họa này
– ông Tulliver vẫn thường quyết tâm thực hiện cho bằng được những gì mà
người khác cho rằng ông không đủ sức để làm.
Lá thư không đủ hiệu lực khiến bà Glegg sửa đổi lại tờ di chúc thơ và
xóa bỏ phần thụ hưởng của Tom cùng Maggie trong số tiền lên tới vài ngàn
bảng mà bà sẽ để lại sau khi qua đời bởi vì bà đã có chủ trương và nguyên
tắc của riêng mình. Sau khi bà chết, không một ai có thể phàn nàn gì được
về sự phân chia tiền bạc của bà: tờ chúc thơ được phân chia theo liên hệ
huyết tộc, chớ không phải phân chia theo mức độ thiện cảm đối với những
người thân tộc, đúng theo truyền thống của dòng họ Dodson.
Nhưng dầu không đủ làm thay đổi chủ trương của bà Glegg, lá thơ của
ông Tulliver cũng đã làm cho mối bất hòa trong gia tộc khó có cơ hội hàn
gắn lại.
Mới tới một chiều đầu tháng tám, một chiều trước ngày Tom nhập
học, bà Glegg mới tới thăm bà Tulliver. Bà ngồi trên xe suốt cả buổi viếng