DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 243

Đây là lúc Maggie thoải mái nhứt. Nàng lẳng lặng thưởng thức làn

không khí khinh khoái và ngẩng đầu lên ngắm những tảng lá đỏ tùng cổ
thụ. Nàng nghĩ những vết cành gảy kia có lẽ là vết tích của những trận bảo
trước đây - những trận bảo chỉ làm cho những thân cây cỏ sau đó vươn lên
cao thêm nữa. Nhưng trong khi đang ngước nhìn, Maggie bỗng thoáng thấy
một cái bóng di động do ánh mặt trời chiếu xuống trước mặt nàng. Nhìn
xuống, Maggie giật nẩy mình khi nhận ra Philip Wakem. Philip giở nón, đỏ
bừng mặt và chia tay ra. Maggie cũng đỏ mặt lên vì thẹn, nhưng liền sau đó
nàng tươi tắn lại ngay và mỉm cười bắt tay.

- Anh làm tôi hết hồn. Tôi không bao giờ gặp người nào ở đây cả. Anh

tới đây chắc có chuyện gì? Có phải anh định gặp tôi?

Philip ngượng ngùng:

- Phải, tôi rất mong được gặp cô. Hôm qua tôi đã đứng ở bờ sông cạnh

nhà rất lâu, hy vọng Maggie có ra ngoài, nhưng chẳng thấy đâu cả. Hôm
nay tôi cũng đứng chờ, thấy cô đi tôi cũng đi theo. Mong rằng Maggie
không giận...

Maggie vừa đi vừa nói:

- Không đâu, tôi rất mừng thấy anh tới, vì tôi cũng đang mong có dịp

gặp lại anh. Tôi không bao giờ quên được lòng tốt của anh đối với anh Tom
và tôi lúc trước, nhưng không biết là anh có còn nhớ tới chúng tôi hay
không!

Philip rụt rè:

- Tôi lại tưởng Maggie không còn nhớ tôi như tôi nhớ Maggie. Cô biết

không, thời gian ở nước ngoài, tôi có vẽ một bức chân dung của Maggie
theo ký ức tôi buổi sáng ngày Maggie nói sẽ không bao giờ quên tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.