- Đừng lo buồn nữa. Chị cứ nghĩ là bây giờ mình đang thoải mái, khỏi
phải may vá mướn cho ai cả.
- Nhiều khi chị cứ tưởng buồn rầu đã là một thói quen của chị rồi.
- Em sẽ làm cho chị bỏ cái thói quen không tốt đó.
Maggie ngã người ra sau, cười rạng rỡ:
- Có lẽ tại không khí ảm đạm ở trường nội trú – có lẽ tại mấy cái bánh
bột gạo khô khốc. Chị hi vọng là nó sẽ tan biến đi trước mấy cái bánh kem
của má chị và những bức họa viết chì của Geoffrey.
Maggie nhấc cuốn «Hội họa» đặt trên bàn gần đó.
Lucy bước lại gương ngắm nghía.
- Em đeo kẹp của chị trông có được không?
- Ồ, không được đâu. Ông Guest mà thấy em mang chiếc kẹp đó là
ông ta bỏ ra về ngay. Thay cái khác đi.
Lucy hấp tấp ra cửa phòng. Nhưng Maggie vẫn chưa lật sách ra, mắt
cứ lang thang bên ngoài cửa sổ, lướt trên những cụm hoa rực rỡ, qua dãy
rào nguyệt quế và tới mặt nước loang loáng bạc của dòng sông Floss. Có
tiếng động cửa làm Maggie choàng tỉnh, nàng vội vàng lau nước mắt và cúi
xuống lật lật cuốn sách trên đùi.
Vừa bước vô phòng, Lucy đã nói ngay:
- Maggie, em biết một nguồn vui này mà thói quen u sầu của chị
không tài nào chống nổi, đó là âm nhạc. Em muốn chị chơi nhạc trở lại,
ngày trước ở Laceham, chị giỏi hơn em nhiều.