DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 340

Philip rất hài lòng với đề nghị đó - chẳng có cảm giác nặng nề nào mà

không thể chế ngự được bởi âm nhạc. Âm nhạc giúp người ta lấy lại sự
thanh thản cho tâm hồn. Chàng ngồi vào dương cầm:

- Rất sẵn sàng. Trên đời này không có gì bằng ca hát, đánh đàn và

nghe tiếng hát, tiếng đàn của mình. Hay là vừa ca vừa vẽ.

Stephen nói:

- Bạn làm tôi khao khát quá. Tôi chẳng làm gì được với đôi tay này.

Lucy ngắt ngang:

- Thôi, tạm gác chuyện đó đi, bây giờ nghe nhạc cái đã.

Thường thường, Maggie khó thể tiếp tục công việc may vá khi tiếng

nhạc bắt dầu trổi lên. Nàng buông kim chỉ xuống, hai tay nắm chặt, mắt mở
to, hoàn toàn bị tiếng nhạc cuốn trôi. Chưa lúc nào trông Maggie diễm lệ
bằng giữa lúc này, Philip nghĩ thầm.

Bài ca vừa dứt, Lucy yêu cầu ngay:

- Nữa, nữa đi, một bản gì thật hay.

Philip đánh lên một đoạn nhạc dạo.

Lucy hỏi:

— Anh dạo bản gì đó? Nghe hơi lạ.

Không biết à? Một bài trong tập 4 Sommambula » — « Ah! Perche

non Possoodiarti?» Đây là lời bằng Anh ngữ: «Tôi vẫn yêu em».

Giọng ca trầm ấm của Philip không có gì lạ với Maggie - nó vẫn

thường vang lên bên tai nàng trên những lối mòn, trên những hố cỏ xanh và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.