biển, họ hy vọng Stephen sẽ tìm ra đó nhập bọn. Những lời đồn đại đầu tiên
về Maggie và mục Sư Kenn liền được họ tường thuật cho Stephen ngay.
Qua dì Glegg, mục sư Kenn và mẹ, Maggie được biết là Lucy đã dần
dần thoát được thời kỳ khủng hoảng và bắt đầu hướng ý nghĩ của mình về
ngôi nhà của ông Deane nhiều hơn, nàng ao ước được gặp Lucy, dầu chỉ
trong năm phút thôi, để được nghe chính Lucy bảo đãm là không hề tin
những luận điệu thêu dệt về người chị họ của nàng. Nhưng Maggie biết rõ
rằng dầu ông Deane không cấm cửa nàng như hiện nay, ông cũng không
cho Lucy được tiếp xúc với nàng. Chỉ cần thấy mặt Lucy thôi Maggie cũng
đủ thấy an ủi đôi chút, lúc nào nàng cũng thấy Lucy quay mặt về mình với
một cái nhìn buồn rười rượi và một gương mặt tiều tụy. Nhưng Lucy cũng
không đi xa nhà cũng như không xuất hiện ở nơi nào để Maggie có thể nhìn
mặt được. Và Maggie đã xuống tới mức tuyệt vọng nhứt khi được bà Glegg
cho biết là Lucy sửa soạn đi Scarborough với chị em Guest, theo chỗ bà
được biết thì dường như chị em Guest đã nói rằng có thể Stephen sẽ gặp họ
ở đó.
Chỉ có những kẻ đã biết được những xung đột nội tâm mới cảm thông
được tâm trạng Maggie khi nàng ngồi cô đơn bên cửa sổ, trong buổi chiều
nhận được tin bà Glegg.
Không một ngọn nến được thắp lên, cửa sổ mở rộng nhìn xuống dòng
sông, hơi nóng nồng nã của mùa Hạ càng làm cho tâm hồn nàng nặng nề
thêm. Một tay gác lên bệ cửa sổ, nàng thẩn thờ nhìn xuống dòng nước đang
cuồn cuộn chảy, buồn rầu và cam chịu vẫn còn lởn vởn trước mặt nàng.
Nghe tiếng cửa mở, tưởng là Bob Jakin mang súp vào như thường lệ,
Maggie không quay đầu lại. Nhưng có tiếng chân bước nhanh lại nàng, một
bàn tay đặt nhẹ lên vai và một tiếng gọi thật gần gũi:
- Maggie!