DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 439

Hai anh em im lặng nhìn nhau: ánh mắt Maggie rực tràn sức sống: ánh

mắt Tom lờ mờ hối hận. Cảm nghĩ bao giờ cũng dễ dàng hơn nói nên lời.
nhưng cuối cùng rồi đâu đó cũng bật lên được một âm thanh - một tiếng
kêu của thời nhỏ dại:

- Maggie!

Maggie nghẹn ngào, sung sướng. Mãi một lúc lâu nàng mới nói được:

“Minh tới nhà Lucy nghe, anh? Phải biết coi Lucy có được an toàn

không rồi mình tới tiếp cứu những người còn lại.

Tom chèo không biết mỏi, dĩ nhiên là phải nhanh hơn Maggie nhiều.

Chẳng mấy lúc, thuyền đã trở lại dòng sông, rồi tới Tofton.

Maggie nhận định:

- Ngôi Park House vẫn còn cao hơn mực nước. Chắc họ đã đưa Lucy

tới đó.

Rồi không ai nói với ai một lời nào nữa cả; họ đang ở trong một tình

trạng nguy hiểm mới. Một vài phần băng gỗ của các nhà máy bị đổ sụp
hiện lều bều trên mặt sông. Mặt trời đã lên cao, quang cảnh điêu tàn của
trận thủy tai khủng khiếp trải dài chung quanh họ - quá rõ ràng nhưng cũng
quá dễ nhận ra sự nguy hiểm của chính minh đối với những khối lớn bập
bềnh trên mặt nước. Một đám đông trên một chiếc tàu đang cố len lỏi giữa
những nhà cửa bị ngập lụt tại Tofton, không ngớt kêu lớn:

- Lái thuyền ra khỏi dòng sông, mau đi!

Nhưng Tom không thể nào làm ngay điều đó được, trong khi tử thần

hiện ra trước mắt. Những mảnh gỗ to lớn không biết từ đâu đã hợp nhau
thành một tảng khổng lồ đang trôi tới... Tom kêu lớn, giọng khàn lạc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.