quấy sẽ bị trừng phạt.
Nỗi sợ hồi ấy cũng đầy mơ mộng, mông lung. Giờ thì con chị bán cá chợ
trời sợ công an, vì ông hay đuổi má nó chạy dài vào những ngày lễ lớn. Con
chị bán bánh sợ bà cho vay bạc góp nặng lãi ở xóm vẫn hay chửi xói vào
nhà. Con anh thợ hồ sợ chính ba nó những ngày say rượu về gây gổ đuổi
đánh vợ con. Bọn nhỏ còn sợ cô giáo hay vớ lấy tất cả những thứ cô lấy
được trong tay để làm roi.
Nỗi sợ bây giờ mang gương mặt người thân thích. Gọi nỗi sợ bằng
những cái tên mà từng chữ cái ghép nên chúng tưởng như chỉ gợi thương
yêu, không phải là rón rén, hãi hùng. Người ta có thể vẽ lên mà không cần
tưởng tượng, hình dung. Nên nỗi sợ giải thiêng cũng nhanh. Những đứa bé
nhanh chóng nhận ra chú công an, bà cho vay, ông cha say hay cô giáo…
không phải ai cũng sợ. Và không phải lúc nào cũng đáng sợ. Chiếc xe đạp -
gia tài quý giá của chị bán cá đã bị đánh cắp, và đứa trẻ ngộ ra thằng ăn
trộm không sợ chú công an, nếu sợ thì chúng đã không đánh cắp, và nếu sợ
mẹ nó đã chạy đến đồn để méc. Chú ta chỉ giỏi rượt đuổi mẹ nó thôi.
Những bụi cỏ cao nhất đám hay lấn lướt đè bẹp những bụi gần nó nhất.
Con người bắt đầu có dấu hiệu sống như cỏ. Những tội ác ngày càng dày,
càng bất ngờ khó tưởng tượng khi lần lượt cha, mẹ, vợ, chồng, con trở
thành nạn nhân của chính người thân của mình. Không ngoại trừ nhiều nhân
vật thủ ác trong những câu chuyện tương tàn trên trang bốn, trang bảy của
các báo, đã từng là đứa trẻ nắm vạt áo người lớn gánh giấy bạc đi mua lộc
của thánh thần, và nó thấy những pho tượng cổ mặt mũi thần bí, chẳng biết
có phép màu gì mà thân giắt đầy tiền lẻ nom như ông già ăn mày ngoài chợ.
Nó thấy những bậc chân tu – người đang làm sứ giả của thần thánh cũng
chơi game trên điện thoại di động và miệng ngúc ngoắc cây tăm.
Cả thánh thần cũng giải thiêng rồi, cũng gây cho người ta cái cảm giác
“có thể mua được”, “bình thường thôi, không đáng tin”, giống như pháp
luật đã yếu mà còn mua được, lệ làng đã cũ mà còn mua được, chúng ta còn
gì để tự điều chỉnh hành vi của mình những lúc bản năng tà ác ngoi lên, biết
lấy nỗi sợ nào để chế ngự nó?
Nỗi sợ lớn nhất là không biết sợ gì, tôi nghi vậy.