nhưng sự tiện nghi chẳng có giá trị gì, khi người ta không sẵn sàng chia sẻ.
Một đứa trẻ tập tành cô độc khi nó bị đứt tay mà không khóc thét lên cho
người lớn giúp. Nó tự mút máu, liếm láp vết thương. Nói ra nhiều khi rắc
rối thêm, người lớn sẽ hỏi tại sao con chơi dao, má đã dặn rồi, đáng đời.
Lớn lên một chút, thành thiếu nữ, những bí mật của một cơ thể biến đổi
từng ngày, và những mối tình thầm, những giấc mơ u uẩn, nó càng thích
riêng tư hơn. Một mình trở thành thứ gì đó gần như bản chất.
Hoặc là, những vui buồn bây giờ cứ vụn như bụi, khó mà kể thành chữ,
thành lời. Nên những ý tưởng xuất hiện trong đầu như đi làm thiện nguyện
xây cầu nông thôn hay tổ chức một buổi họp lớp, lên mạng lập nhóm đi
Angkor, vừa nhen lên đã tắt ngúm.
Lần kết nối thất bại gần nhất của em là rủ bà bạn vong niên đi bụi. Ngay
từ đầu đã xuất hiện một điềm báo xấu: bà bạn đi lạc trong bến xe. Em đi
quá nhanh, bạn rớt lại. Lúc chờ xe thì em bỏ rơi bà bằng cuốn Mười hai
truyện phiêu dạt của ông Gabriel Garcia Marquez.
Xe chạy, em lại tiếp tục để lạc bạn đường bởi thích day mặt ra ngoài
ngắm cảnh. Thậm chí em còn làm một bài thơ về cái bóng chính mình bên
ngoài tấm kiếng xe, sau đó sực tỉnh, bối rối tìm chuyện gì để nói với bà bạn
đang xo ro bên cạnh.
Em áy náy với người bạn đường, nhưng em không sợ cái sự đứt rời
không cứu vãn đó. Thật ra thì em từng sợ, từng kêu gào ôi tôi cô đơn quá.
Cái tuổi hai mươi người ta hay kêu gào. Nhưng giờ thì em thấy bình
thường. Bình thường khi nghĩ rằng được một mình là quà tặng của trời.
Bình thường như cái cảm giác cô độc giữa chỗ đông người. Bình thường
như ngán sợ nói chuyện điện thoại. Bình thường như việc từ chối đến chơi
nhà bạn, “muốn gì thì gặp ngoài quán”. Và rất bình thường nếu như căn nhà
em không có chỗ nào dành cho khách. Chương trình thế giới động vật nói
rằng, cọp cũng không thích bọn nào lân la đến hang ổ nó.
Chỉ má thấy không bình thường, và bà gởi ra cho em một bộ mùng mền
chiếu gối, nhắn rằng “Bỏ vô tủ áo, hờ khi có khách”. Lúc nhờ thợ khoan
vào vách hang của mình mấy cái khoen nhôm để treo mùng, em thản nhiên
nghĩ chẳng bao giờ mình phải dùng tới nó đâu, cứ làm cho có vậy, cho má