thông ngọn, lần theo tiếng trống nửa xa nửa gần, tụi mình sẽ tạt vào con lộ
nhỏ. Giữa khung cảnh quen như đã gặp hồi nào, tụi mình gặp một cái rạp
treo cờ rũ. Chính là mình nằm kia, bất động giữa nhà, nải chuối im lìm trên
bụng. Con trai mình đang thoa môi son cho mẹ, lần cuối cùng. Ai đó lên
tiếng, nói “bà già này lặn lội cả một đời, giờ chịu nghỉ ngơi rồi”.
Cảnh ấy trong hình dung, không vui không buồn nhưng tràn trề yên tĩnh.